Chương 40: (Vô Đề)

Lục Trạch Ngôn dịu dàng, vòng tay anh ấm áp, cử chỉ nhẹ nhàng.

Cao Hạnh Hạnh chợt nhận ra, sân bay không chỉ là nơi chia tay, mà còn là nơi gặp gỡ. Chẳng hạn như bây giờ cô có thể ở trong vòng tay của Lục Trạch Ngôn, nhìn thấy những người cầm hoa đón máy bay.

Cao Hạnh Hạnh vẫn khóc.

Thậm chí còn lau nước mắt trên ngực Lục Trạch Ngôn.

Sau khi khóc cô cảm thấy đỡ hơn.

Cao Hạnh Hạnh ngước nhìn lên, đối diện với đường hàm sắc sảo của Lục Trạch Ngôn, đuôi mắt cô vẫn còn đỏ: "Sao anh lại ở đây?"

"Hôm nay anh đi Hồng Kông." Lục Trạch Ngôn gật đầu, dùng ngón tay vén lọn tóc hơi ẩm ướt của cô: "Khóc thương tâm vậy sao?"

Cao Hạnh Hạnh chưa kịp trả lời đã cảm thấy bàn tay Lục Trạch Ngôn đặt sau lưng mình siết chặt hơn.

Cao Hạnh Hạnh khẽ chạm trán vào cằm anh, hơi ngả người ra sau, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Lục Trạch Ngôn.

"Là bạn hay là chú?" giọng anh dịu dàng, không giống như đang chất vấn.

Nhưng sức mạnh trong tay anh báo hiệu rằng anh không cho phép cô tránh né chủ đề này.

Cao Hạnh Hạnh nhẹ nhàng nhấc mi mắt, rất thành thật: "Là bạn, có thể có chút quan hệ huyết thống, nhưng cách quá xa, không thể truy nguồn gốc được."

Lục Trạch Ngôn nhìn cô chằm chằm vài giây, sức nắm dần dần nới lỏng, cười đầy ý vị: "Lần đầu anh thấy em khóc."

Anh từng thấy Cao Hạnh Hạnh nhìn anh với ánh mắt đẫm lệ nhưng không chịu rơi nước mắt, nên giờ thấy Cao Hạnh Hạnh khóc vì người khác, trong lòng cảm thấy khó chịu.

Cao Hạnh Hạnh có thể cảm nhận được anh có chút ghen tuông.

Cô chuyển chủ đề: "Tôi nhớ máy bay của anh là buổi chiều."

"Đổi rồi."

"Vậy mấy giờ?"

Lục Trạch Ngôn thản nhiên đáp: "Có lẽ còn khoảng một tiếng nữa."

"Có lẽ ư?"

Lục Trạch Ngôn không trả lời, trước mặt cô, anh lấy điện thoại ra gọi một cuộc, nói một tiếng sau sẽ đi Hồng Kông, bảo người bên kia sắp xếp.

Thực ra cũng coi như là trả lời rồi.

Cao Hạnh Hạnh không ngốc.

Tình huống này chỉ có thể là Lục Trạch Ngôn hôm qua nghe cô nói trưa nay sẽ đến sân bay tiễn một người bạn nên đã cố tình đến.

Điều đó cho thấy anh để cô trong lòng, và cũng rất tâm ý.

Cao Hạnh Hạnh nhìn chằm chằm vào ngực anh.

Quần áo của Lục Trạch Ngôn có lẽ là vải cotton, lại màu tối, lúc này vết ẩm ướt do nước mắt của cô để lại rất rõ ràng.

Cao Hạnh Hạnh đưa đầu ngón tay chạm vào: "Khi nào anh về?"

Giây tiếp theo, tay cô đã bị Lục Trạch Ngôn nắm lấy.

Anh nói giọng trầm trầm: "Anh sẽ về nhanh nhất có thể."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!