Chương 4: Bởi vì đã từng chứng kiến sự giãy giụa bất lực

Cao Hạnh Hạnh đi tới, dọc theo hàng rào đi theo anh:

"Đàn anh, anh lại ra ngoài à?"

Lục Trạch Ngôn liếc nhìn cô một cái, giọng điệu hờ hững:

"Ừ."

Cô đi theo anh cũng chẳng nói thêm gì, thậm chí không điều chỉnh tốc độ bước chân, sắc mặt bình thản như thể người lạ tình cờ sánh vai trên đường.

Người lạ không quen biết…

Cao Hạnh Hạnh cau mày hỏi:

"Đàn anh, anh có biết tên em không?"

Chắc là biết chứ?

Cao Hạnh Hạnh tự thấy tên mình khá đặc biệt, hơn nữa giữa họ cũng đã có vài lần tiếp xúc khá sâu sắc.

Lục Trạch Ngôn nghiêng đầu.

Cao Hạnh Hạnh khẽ cụp mí mắt, lông mi cong tự nhiên, môi hơi chu lên. Cô nhìn thẳng phía trước, ngón tay gõ gõ trên hàng rào.

Lục Trạch Ngôn dừng bước.

Cao Hạnh Hạnh liếc thấy anh dừng lại, liền quay lại vài bước.

Ngón tay anh kẹp một tờ khăn ướt, đưa qua: "Cao Hạnh Hạnh, tay em bẩn rồi."

"???" Cao Hạnh Hạnh ngẩn ra nhìn tờ khăn ướt.

Mấy giây sau cô ngẩng lên, khóe miệng nhếch lên: "Đúng là cái tên này."

Cô nhận lấy khăn ướt lau tay.

Hai người tiếp tục đi.

Cao Hạnh Hạnh không tìm ra chủ đề gì, nghĩ hồi lâu:

"Lần trước anh làm tay em trật khớp đó."

Ý là nên xin lỗi đi.

Dù cô biết Lục Trạch Ngôn là đang cứu cô nhưng lúc này thật sự không biết nói gì khác, cô vốn chẳng hiểu gì về anh cả.

Lục Trạch Ngôn không có chút nghi ngờ gì, chỉ lạnh nhạt:

"Xin lỗi."

Nhưng vẻ mặt anh hoàn toàn không giống đang xin lỗi.

Cao Hạnh Hạnh:

"À đúng rồi, em thấy thành tích của anh không tốt lắm, anh định thi trường đại học nào vậy?"

Cô nghe được rằng Lục Trạch Ngôn không qua được cả Toán lẫn Văn, đứng hạng hơn trăm toàn trường hoàn toàn nhờ Hóa và Tiếng Anh gồng gánh.

Khi đó cô còn nghĩ, tổng điểm kiểu đó cũng gần bằng mình, biết đâu lại đỗ cùng một trường đại học.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!