Khi đến Ngọc Hòa thì đã gần rạng sáng.
Sân bay vắng hoe.
Cao Hạnh Hạnh cứ tưởng sẽ có tài xế đến đón, không ngờ tài xế là Lục Trạch Ngôn, xe của anh vẫn đỗ ở đúng chỗ hôm họ rời đi.
Trên máy bay Cao Hạnh Hạnh không ngủ, giờ thì mệt rã rời. Vậy mà Lục Trạch Ngôn chẳng có chút mệt mỏi, còn ga lăng mở cửa xe cho cô, cài dây an toàn cẩn thận.
Cao tốc lúc rạng sáng yên tĩnh đến đáng sợ, cũng rất thích hợp để ngủ.
Lục Trạch Ngôn: "Em đắp chăn ngủ một lát đi, đến nơi anh sẽ gọi em."
Cao Hạnh Hạnh khẽ "ừm" một tiếng rồi nhắm mắt.
Ngồi xe ngủ không dễ, cổ đau ê ẩm.
Cô nghiêng đầu, cảm giác xe đã dừng lại, mơ màng không mở mắt ra.
Nghe thấy bên tai là giọng Lục Trạch Ngôn, hình như đang gọi điện thoại.
"Tôi mời các người quay về không phải để nhắc tôi rằng có vấn đề, mà là để giải quyết. Hiểu chưa?"
"Đủ rồi, tôi không muốn nghe giải thích."
"Các người chỉ có mười hai tiếng để xử lý."
Giọng điệu anh không cho phép phản bác, thậm chí có chút nguy hiểm.
Cao Hạnh Hạnh dần tỉnh táo hơn—muộn thế này mà còn làm việc?
Một lát sau anh gọi một cuộc khác, giọng điệu không còn như vừa rồi.
Trong cuộc gọi, cô nghe thấy anh gọi tên đối phương: Duệ Chi.
Rõ ràng là tên con gái.
Và rất quen tai.
Chỉ mất hai giây, Cao Hạnh Hạnh đã nhớ ra cái tên quen thuộc này trong đầu.
Duệ Chi, Trọng Duệ Chi.
Là vị hôn thê của Lục Trạch Ngôn, nói chính xác là vị hôn thê cũ.
Cô không có tâm trạng để nghe họ nói chuyện gì, chỉ rõ ràng nhận ra một việc: Lục Trạch Ngôn và Trọng Duệ Chi không chỉ có liên lạc mà còn thân thiết.
Chỉ nghe giọng là biết.
Cao Hạnh Hạnh thấy tim nghẹn lại, cơn buồn ngủ tan biến, cô mở mắt.
Cô không nói gì mà chỉ cuộn mình trong chăn.
Lục Trạch Ngôn nhận ra cô tỉnh rồi, nói vài câu liền cúp máy.
Cô muốn hỏi anh, hỏi quan hệ hiện tại của anh và Trọng Duệ Chi là gì, nhưng cô có tư cách gì để hỏi?
Thời kỳ mập mờ là ngọt ngào nhất?
Ngọt nào sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!