Diệp Tử: [Tận hưởng giai đoạn mập mờ đi~]
Diệp Tử: [Chị đây từng trải nói cho cậu biết, giai đoạn mập mờ mới là ngọt ngào nhất!]
Cao Hạnh Hạnh: [Vậy tớ cần làm gì?]
Diệp Tử: [Cậu có thể tha hồ cảm nhận những hành động lén lút nhỏ của anh ta dành cho cậu, rồi kiềm chế một chút, thỉnh thoảng trêu chọc anh ta.]
Hành động lén lút nhỏ?
Thỉnh thoảng trêu chọc anh ta?
Nghe cũng không khó lắm.
Tầm chạng vạng Lục Trạch Ngôn đến gõ cửa.
Cao Hạnh Hạnh chỉnh lại quần áo rồi mở cửa, đưa mắt liếc nhìn anh một cách quyến rũ: "Tổng giám đốc Lục, có chuyện gì vậy?"
Lục Trạch Ngôn không nói gì, nhìn cô hai giây. Giọng cô có vẻ không vui nhưng anh sẵn sàng dỗ dành.
Lục Trạch Ngôn nhướng mày: "Công viên WH tối nay có lễ hội dạo đêm, em có hứng thú đi chơi không?"
Lời mời hẹn hò?
Cao Hạnh Hạnh suy nghĩ một chút, hỏi: "Lý Hàng và Phi Phi có đi không?"
"Ngày mai Phi Phi có sự kiện công khai nên không đi."
Khóe môi Cao Hạnh Hạnh cong lên, lười biếng nói: "Đi chứ, dù sao cũng đang rảnh."
Đúng là hẹn hò thật, chỉ có hai người bọn họ, Lục Trạch Ngôn đích thân lái xe.
Ngày cuối cùng kỳ nghỉ Quốc khánh, đường có hơi kẹt xe, nhưng Lục Trạch Ngôn không hề sốt ruột.
Ngón tay anh gõ nhẹ lên vô lăng, mắt nhìn phía trước, thong thả hỏi: "Tối em muốn ăn gì?"
"Tôi muốn ăn vặt, tôi đã tra trước rồi, công viên WH có một con phố đồ ăn vặt, nhiều món ăn địa phương của Bắc Đô."
"Cao Hạnh Hạnh." Lục Trạch Ngôn đổi chủ đề: "Chuyện dự án lần này em có thất vọng không?"
"Không đâu." Cao Hạnh Hạnh ngừng một chút: "Làm gì có chuyện dự án nào cũng thành công, chỉ là đột nhiên dự án lớn như vậy bị hủy nên thấy hơi bất ngờ thôi."
Vừa dứt lời, điện thoại của cô vang lên.
Cô lôi điện thoại ra, Lục Trạch Ngôn lập tức dừng nhạc trong xe.
Là cuộc gọi của Tạ Trình.
Tâm trạng Cao Hạnh Hạnh hôm nay khá tốt, cộng thêm cảm thấy Tạ Trình khó khăn lắm mới quay về, cô không ở bên cậu ấy nên giọng nói mềm mại, có chút lấy lòng: "Sao vậy?"
Giọng Tạ Trình vang lớn, giả vờ giận dỗi ba phần: "Bao giờ cậu về? Tớ sắp đi rồi, còn chưa đưa quà cho cậu."
Cao Hạnh Hạnh vui vẻ: "Quà cho tớ hả?"
"Cậu nói có muốn không?"
"Muốn! Tất nhiên là muốn!" Cao Hạnh Hạnh vừa nghịch dây áo, vừa cười tươi rói: "Mai tớ về Ngọc Hòa, với lại tớ tăng ca suốt dịp Quốc khánh, có thể nghỉ bù vài hôm."
"Được, vậy mai tớ đến Ngọc Hòa, vẫn khách sạn lần trước."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!