Tháng mười ở Bắc Đô, ban đêm có chút se lạnh.
Nhưng cơ thể Lục Trạch Ngôn lại rất nóng, ít nhất còn nóng hơn Cao Hạnh Hạnh vài độ, cách lớp quần áo vẫn có thể cảm nhận được.
Còn có ánh mắt nóng bỏng của anh trong bóng tối mờ mờ đó.
Cao Hạnh Hạnh nín thở, hàng mi khẽ run không kiểm soát được. Ngón tay đặt trên vai anh run rẩy, trong lòng không ngừng suy nghĩ mấy chữ đó.
Nhưng cô lại không biết nên nghĩ gì, bắt đầu từ đâu. Giống như một người đang vội vàng thoát khỏi mê cung, xông loạn khắp nơi nhưng đều là đường cụt.
Lục Trạch Ngôn nhìn cô chăm chú hồi lâu rồi mới khẽ nâng hàng mi.
Giây tiếp theo, anh dùng tay trái ôm lấy lưng Cao Hạnh Hạnh, kéo cô vào lòng mình, đồng thời nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Như thể đang an ủi cô sau khi bị dọa sợ.
Cao Hạnh Hạnh cảm thấy lồng ngực Lục Trạch Ngôn khẽ phập phồng, tai cô đang áp sát vào vị trí trái tim anh.
Từng nhịp đập đều như đang dẫm lên tim cô.
Mũi cô ngửi được một mùi hương mát lạnh, có thể là sữa tắm.
Ngón tay Cao Hạnh Hạnh khẽ cong lại, nhẹ nhàng bấu lấy vạt áo anh.
Trong không khí mờ ám đó, bỗng vang lên âm thanh máy móc kỳ cục bên tai:
"Cao Hạnh Hạnh đại mỹ nữ, tôi hết pin rồi! Cao Hạnh Hạnh đại mỹ nữ, tôi hết pin rồi! Cao Hạnh Hạnh đại mỹ nữ, tôi hết pin rồi…"
Cao Hạnh Hạnh toàn thân cứng đờ, cảm giác như có con quạ bay qua đầu.
Cô khổ sở tự hỏi tại sao lúc trước lại cài đặt cái âm thanh nhắc này chứ?
Cùng lúc đó, cô cảm nhận được lồng ngực của Lục Trạch Ngôn khẽ rung lên — như đang cười.
Cao Hạnh Hạnh vội đẩy anh ra, Lục Trạch Ngôn cũng không cản.
Cô chạy nhanh đến cầm máy ghi âm, tắt tiếng nhắc vô lý đó, quay người bước được hai bước lại quay lại ôm lấy laptop rồi "chạy trốn" vào phòng.
Cao Hạnh Hạnh ôm máy tính nằm trên giường, máy tính có chút nóng nhưng không bằng nhiệt độ cơ thể Lục Trạch Ngôn thiêu đốt người ta.
"Vừa rồi anh ấy… ôm mình?"
Cao Hạnh Hạnh híp mắt, nuốt nước bọt: "Anh ấy còn nói… muốn hôn mình?"
"WTF!" Cô bỗng bật dậy, như vừa phản ứng kịp, thốt ra câu hỏi từ tận linh hồn: "Thế sao lại không hôn?"
Là vì mình không phản ứng lại?
Cao Hạnh Hạnh đập nhẹ trán, vô cùng hối hận.
Sao lúc đó lại ngốc nghếch như vậy?
Lẽ ra nên nói: "Được, anh cứ hôn đi, tùy ý!"
Cô không nhịn được lăn lộn trên giường, cảm thấy nếu không nắm bắt cơ hội này thì đúng là đồ ngốc!
Rõ ràng, cô chính là kẻ ngốc bỏ lỡ khoảnh khắc tuyệt vời đó.
Giờ mà ra ngoài liệu anh còn ở đó không? Còn cơ hội tiếp tục không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!