Chương 32: (Vô Đề)

Cao Hạnh Hạnh bước vào thang máy, cô muốn trở lại tầng làm việc của mình.

Vừa vào thang máy cô mới thở phào một hơi dài rồi ôm lấy trái tim đang đập loạn nhịp của mình.

Vừa rồi sự bênh vực và dịu dàng của Lục Trạch Ngôn, cô chỉ cố giữ bình tĩnh bên ngoài mà thôi.

Trong sáu năm Lục Trạch Ngôn không có ở đó, khi Cao Hạnh Hạnh cố gắng yêu một ai đó, đối diện với đủ kiểu đàn ông cô đều không cảm thấy rung động, thậm chí còn nghĩ trái tim mình đã chai sạn.

Hóa ra không phải vậy!

Lục Trạch Ngôn chính là người khiến cô rung động! Rung động! Điên cuồng rung động!

Cao Hạnh Hạnh trở lại văn phòng, rất bất ngờ là không ai nhìn cô thêm một cái, dường như chẳng ai biết chuyện "drama" vừa diễn ra bên ngoài phòng tiếp khách.

Cô đi vào văn phòng của lão Trương, đứng thẳng người, thái độ nhận lỗi rất thành khẩn: "Em biết rồi, em đã hành động bốc đồng."

Lão Trương chỉ nheo mắt nhìn cô.

Cao Hạnh Hạnh không còn gì để mất, kéo ghế ngồi xuống luôn: "Thẻ nhân viên của em đã bị tịch thu rồi, nếu bị đuổi việc em cũng chấp nhận."

Lão Trương im lặng vài giây, giọng điệu bình thản: "Tiểu Cao, hỏi cô một chuyện."

"Vâng?"

"Người nhà cô là ai thế?"

"Hả?" Cao Hạnh Hạnh không hiểu.

Nghe lão Trương kể lại sau đó cô mới biết chuyện cô và Vương Linh đánh nhau đã bị đè xuống, Vương Linh bị đuổi việc.

Chỉ trong chớp mắt đã xử lý xong.

Vì vậy lão Trương mới mù mờ hỏi cô là người có "gốc gác" nào.

Cô thì làm gì có bối cảnh gì, chỉ là đàn em của Lục Trạch Ngôn, lại vừa đúng lúc được anh ấy bênh vực trước mặt phó giám đốc ngân hàng.

Đây có được coi là "một người đắc đạo, gà chó thăng thiên" không nhỉ?

Cao Hạnh Hạnh nghĩ tới đó thì bật cười rồi đặc biệt nhấn mạnh: "Em thật sự không phải người có bối cảnh gì đâu ạ."

Lão Trương không nói gì thêm, Cao Hạnh Hạnh cũng không biết anh ta có tin hay không.

Cô trở về chỗ làm, nhìn vết hằn trên mu bàn tay rồi ngẩn người.

Cô vẫn nhớ cảm giác khi Lục Trạch Ngôn nhẹ nhàng cầm tay cô, bôi thuốc cho cô.

Bất ngờ, ghế của cô bị xoay đi 90 độ, gương mặt của Diệp Tử ghé sát: "Người đàn ông vừa rồi chính là người đã bế cậu đi trong buổi đấu giá hôm đó đúng không?"

Cao Hạnh Hạnh gật đầu.

"Anh ta đẹp trai thật đấy."

Cao Hạnh Hạnh nhướn mày, hơi kiêu ngạo: "Cũng chỉ là… bình thường thôi."

"Nhìn anh ta có vẻ rất đắt giá, giống như…" Diệp Tử ngừng một lát, tìm một từ miêu tả, nói từng chữ: "đóa hoa cao lãnh."

"…" Đây là lần đầu tiên Cao Hạnh Hạnh nghe thấy từ này, cô nhìn Diệp Tử rồi kéo ghế của cô ấy lại gần: "Lần trước cậu nói bạn trai là do cậu theo đuổi trước đúng không?"

"Ừ đúng rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!