Chương 30: (Vô Đề)

Trái tim đang rạo rực của Cao Hạnh Hạnh bị tên nhóc Tạ Trình kéo về lại thực tại.

Tạ Trình tiến đến gần hai người rồi tự nhiên khoác vai Cao Hạnh Hạnh, nói:

"Hạnh Hạnh, gặp bạn à?"

Nói xong cậu ta còn nghiêng đầu dựa vào vai cô một chút.

Ánh mắt Lục Trạch Ngôn dừng lại hai giây trên tay Tạ Trình.

Cao Hạnh Hạnh không nhìn Lục Trạch Ngôn, nhưng cô hiểu ý Tạ Trình, liền cười giới thiệu với Lục Trạch Ngôn:

"Đây là chú tôi, chỉ là nhìn trẻ thôi chứ vai vế lớn lắm!"

Tạ Trình dù có nằm mơ cũng không ngờ rằng, lần đầu tiên được Cao Hạnh Hạnh thừa nhận mối quan hệ huyết thống lại là lúc này.

Tự dưng mất hứng, cậu rút tay lại.

Lục Trạch Ngôn khẽ gật đầu với Tạ Trình rồi cúi đầu ghé sát tai Cao Hạnh Hạnh nói nhỏ:

"Cô Cao, về sớm một chút nhé."

Nói xong anh liền quay người rời đi.

Cao Hạnh Hạnh kịp kéo tay áo anh lại.

Dưới ánh đèn màu cam ấm áp, Lục Trạch Ngôn quay đầu lại, chờ cô lên tiếng.

Cao Hạnh Hạnh lớn giọng:

"Không phải anh bảo tôi mời anh ăn cơm sao? Vậy khi nào anh rảnh?"

Dưới ánh sáng chao đảo, Cao Hạnh Hạnh thấy lông mày Lục Trạch Ngôn khẽ động, sau đó anh cúi đầu.

Ánh mắt anh dừng lại trên tay áo bị cô nắm chặt.

Cao Hạnh Hạnh không buông tay, ngón tay mảnh khảnh càng siết chặt hơn.

Lục Trạch Ngôn không trả lời câu hỏi, vẫn nghiêng người lại gần cô, chậm rãi hỏi:

"Em không giận nữa à?"

Giận?

Cao Hạnh Hạnh nhớ lại quãng thời gian bàn chuyện hợp tác với anh, đúng là có lúc cô thái độ không tốt, nên mặc định "giận" là nói về khoảng thời gian đó.

"Tôi không giận nữa, một chút cũng không."

Lục Trạch Ngôn: "Vậy thì tôi mời em ăn cơm."

Cao Hạnh Hạnh chẳng thèm để ý ai mời ai, lập tức cười tươi:

"Được."

Hẹn xong, Lục Trạch Ngôn quay lại tầng hai, dưới ánh mắt dò xét của Henry và Doãn Phi Phi ngồi xuống.

Lục Trạch Ngôn rút ra một điếu thuốc.

Doãn Phi Phi vì quá hóng chuyện nên ra sức ra hiệu cho Henry. Henry mới hỏi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!