Tay phải của Cao Hạnh Hạnh bị trật khớp là bệnh cũ, từ nhỏ đã vậy rồi, lần nghiêm trọng nhất là chỉ lăn một cái trong lúc ngủ cũng bị trật khớp.
Thế là cô trở thành người thuận tay trái một cách bất đắc dĩ.
Khi bác sĩ nắn lại khớp cho cô, cô cởi áo khoác ngoài ra.
Dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng Cao Hạnh Hạnh vẫn đau đến mức "hít hà" một tiếng, tay nắm chặt chiếc áo khoác đặt trên đùi.
Bác sĩ sờ vào khớp của cô, dặn dò: "Không sao, sau này chú ý hơn là được."
Giáo viên chủ nhiệm đã liên lạc với bố mẹ của Cao Hạnh Hạnh, giờ đang ngồi cùng cô trên băng ghế dài chờ đợi.
Cô nhìn chiếc áo khoác trong tay, chất liệu cashmere màu đen, viền bên trong cổ áo có thêu một chữ "Lu" bằng chỉ vàng.
Lu?
Lục Trạch Ngôn!
Thật không ngờ còn có người đánh dấu áo khoác như thế.
Vì vụ việc nực cười này, Cao Hạnh Hạnh bị bố mẹ chửi một trận, nhưng cô cứ kêu đau vì tay bị trật khớp nên cũng xem như thoát nạn.
Cô nghỉ ở nhà một ngày, hôm sau được bố đưa trở lại trường.
Về trường cô mới phát hiện mình đã nổi tiếng trong trường rồi. Chính xác hơn, bức ảnh cô bị kẹt ở dưới song sắt hàng rào như chó đang hot trên diễn đàn trường.
Phản ứng đầu tiên của Cao Hạnh Hạnh chính là Lục Trạch Ngôn đã phát tán bức ảnh, vì lúc đó ngoài anh ra không có ai khác.
Tính cô không chịu thiệt, lập tức xông thẳng đến lớp 12.
Bàn của Lục Trạch Ngôn nằm ở hàng cuối cạnh cửa sổ, anh đang gục xuống ngủ, trông lười biếng.
Dường như anh có một rào chắn vô hình, đến giờ ra chơi mà vẫn không có ai trong phạm vi hai mét xung quanh anh.
Cao Hạnh Hạnh bước tới, định đập bàn một cái để đánh thức anh dậy, ai ngờ tay còn chưa kịp đập xuống thì Lục Trạch Ngôn đã mở mắt ra trước.
Cứ như thể trên người anh mang radar cảnh báo vậy.
Lục Trạch Ngôn không động đậy, chỉ mở mắt, ánh mắt mang chút buồn ngủ.
Tay Cao Hạnh Hạnh khựng lại giữa không trung vài giây rồi tức giận thả xuống: "Lục Trạch Ngôn, anh quá đáng thật đấy."
"Lén chụp ảnh rồi tung ra, anh không thấy xấu hổ à?"
"Em còn định tặng anh cờ biểu dương vì đã cứu em cơ đấy."
"Giả nhân giả nghĩa! Đồ cặn bã!"
Cao Hạnh Hạnh nói như súng liên thanh nhưng Lục Trạch Ngôn lại chậm rãi khép mắt.
Anh nói: "Em nghĩ tôi rảnh lắm à?"
Giọng điệu của anh có hơi lười biếng, nói xong thì nghiêng đầu sang bên đổi tư thế ngủ.
Cao Hạnh Hạnh nghe ra ý "em đang sỉ nhục IQ của tôi à" và cả kiểu "em có não không thế".
Có lẽ ánh nắng cuối tháng ba quá dịu dàng, xuyên qua tán lá xào xạc in lên khuôn mặt anh, làm nhiễu loạn nhịp tim của Cao Hạnh Hạnh, khiến cô quên mất mục đích đến đây.
Lúc đó cô vẫn chưa rõ cảm xúc khác lạ trong lòng mình là gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!