Chương 15: (Vô Đề)

Điểm thi đại học của Cao Hạnh Hạnh khá tốt, cô chọn tới chọn lui, cuối cùng đăng ký vào Đại học Chính pháp Dụ Nam, chuyên ngành Kỹ thuật Tài chính.

Cô là người lười biếng, trước khi đăng ký còn chẳng tìm hiểu chuyên ngành này là gì, chỉ đơn giản cảm thấy nghe tên có vẻ kiếm được nhiều tiền.

Chuyên ngành này có rất nhiều nữ sinh, không giống chút nào với không khí lớp tự nhiên ở cấp ba mà cô từng học.

Các cô gái xung quanh thường nghiên cứu trang điểm, mốt thời trang mới nhất, làm thế nào để trở nên xinh đẹp hơn.

Cao Hạnh Hạnh vốn đã rất xinh.

Cô có khuôn mặt trái xoan đang thịnh hành, cằm nhọn. Đôi mắt dài, đuôi mắt cong lên, khóe mắt sắc sảo, có nếp mí nhẹ. Sống mũi cao, cánh mũi nhỏ, đầu mũi xinh xắn. Môi mỏng, khóe môi hơi nhếch lên.

Là kiểu sắc đẹp hồ ly điển hình.

Ban đầu cô không trang điểm, nhìn có phần giản dị, thanh tú.

Bây giờ tô mắt và son môi vào, cả người toát lên vẻ quyến rũ mê hoặc.

Cô cao 1m70, tay chân dài. Vòng một 32D từng khiến cô thấy xấu hổ, nay lại trở thành điểm khiến bạn cùng phòng ghen tị.

Tổng thể mà nói, cô là kiểu con gái mà đàn ông ao ước có được, phụ nữ thì muốn nghiên cứu.

Vì xinh đẹp nên có không ít người theo đuổi cô.

Cô thường đem những người theo đuổi này ra so sánh với Lục Trạch Ngôn, rồi lại cảm thấy họ không đủ đẹp trai, không đủ dịu dàng, quá trẻ con, hoặc quá nông nổi…rồi từ chối họ.

Học kỳ hai năm nhất có một đàn anh trong câu lạc bộ cùng bộ phận theo đuổi cô.

Khách quan mà nói, anh ta không thua kém Lục Trạch Ngôn về ngoại hình, tính cách cũng trầm ổn, cư xử dịu dàng, cười lên rất hiền.

Cao Hạnh Hạnh cũng thử tiếp xúc với anh, thậm chí còn đi xem phim cùng nhau.

Buổi tối khi ăn ngoài trường, tóc cô rơi lòa xòa trước mắt, anh định vén giúp cô.

Cô đột ngột lùi lại, suýt ngửa ghế ngã, phản ứng rất mạnh.

Tối đó về ký túc xá cô nhắn tin thẳng thắn với anh, nói rằng không thể yêu đương với anh được.

Sau khi nói rõ, Cao Hạnh Hạnh cầm điện thoại chạy đến một góc nhỏ dưới ký túc xá gọi điện cho Trình Di Khả.

Cô chửi Lục Trạch Ngôn suốt nửa tiếng đồng hồ.

Chửi anh là đồ khốn, đồ ngu ngốc, mắng anh cản trở tình duyên của cô.

Học kỳ hai năm hai Cao Hạnh Hạnh nghe được tin tức của Lục Trạch Ngôn từ Tạ Trình.

Lúc đó cô đang vừa gặm bánh bao vừa chạy đến tiết học đầu tiên buổi sáng – môn Chứng khoán thu nhập cố định, giảng viên là một giáo sư già họ Vương.

Lớp ông cực kỳ nghiêm khắc, điểm danh không có mặt là trượt ngay.

Mọi người đều gọi ông là "Vương máu lạnh".

Tạ Trình uống rượu, nói chuyện đứt quãng: "Hạnh Hạnh… cậu nói xem… tớ đi vận cứt chó gì… sao lại bị đá nữa rồi?"

Cao Hạnh Hạnh phản bác: "Cậu sai rồi, vận cứt chó là vận may đấy."

"Cậu không thể an ủi tớ một chút à?"

"Mỗi năm cậu thất tình 800 lần, tớ an ủi sao nổi? Có mà an ủi không xuể!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!