Trường trung học Hoài Ngọ, ký túc xá nữ sinh.
Ba giờ chiều.
Mặc dù là Chủ nhật nhưng hôm nay không phải ngày trường mở cửa.
Những học sinh tuổi dậy thì bị "giam lỏng" trong ký túc xá, hoặc đang ngủ, hoặc đang miệt mài ôn bài.
Cao Hạnh Hạnh hiện đang học học kỳ hai năm lớp 11, hoàn toàn không lo lắng gì về thành tích học tập của mình. Cô muốn ngủ nhưng không tài nào ngủ được, cứ lăn qua lăn lại trên giường.
Bạn cùng phòng kiêm bạn thân – Trình Di Khả – ngồi trước bàn học đã liếc cô mấy lần, lời đến miệng rồi lại nuốt vào. Cuối cùng không nhịn nổi mới nhẹ giọng gọi tên cô: "Hạnh Hạnh."
Cao Hạnh Hạnh mở mắt, chống nửa người ngồi dậy: "Hửm?"
"Cậu không ngủ được à?"
Cao Hạnh Hạnh nhăn mặt: "Tớ làm ồn cậu à?"
Giường tầng là kiểu khung sắt, bị hư từ dạo trước, động một chút là kêu "kẽo kẹt kẽo kẹt". Dù đã báo với cô quản lý ký túc xá nhưng mãi chưa ai đến sửa. Bình thường Cao Hạnh Hạnh nằm xuống là ngủ được nên cũng chẳng ảnh hưởng gì mấy.
Cô ngồi dậy, uể oải: "Đói muốn chết, không ngủ được."
"Ai bảo trưa cậu không ăn cơm?" Trình Di Khả trách nhẹ rồi mở ngăn tủ kéo ra một hộp bánh kẹo: "Tớ có đồ ăn vặt đây, cậu ăn đỡ đi."
Ánh mắt Cao Hạnh Hạnh dừng trên hộp đồ ăn vặt, khẽ "hừ" một tiếng: "Trình Di Khả, tớ nhắc lại nhé, yêu qua mạng không đáng tin đâu."
Trình Di Khả: "……"
"Lại còn là ông chú già nữa."
Trình Di Khả đỏ mặt quay đi: "Không nói chuyện với cậu nữa."
Cao Hạnh Hạnh nhìn vẻ ngại ngùng của cô bạn mà tức không chịu được, cảm giác "hận sắt không thành thép". Cô mặc áo khoác phao thật dày rồi đi ra sân thể dục.
Giờ này sân thể dục phía sau hoàn toàn không có ai.
Ở một góc sân có một cánh cổng sắt đã bị bỏ hoang từ lâu. Những thanh rào gỉ sét vốn cách nhau khoảng mười phân, nhưng có một thanh đã gãy, tạo thành khoảng trống gần hai mươi phân.
Cao Hạnh Hạnh cảnh giác nhìn xung quanh, xác nhận không có ai mới cúi người chui qua.
Cô hiếm khi đến đây, chính xác hơn là mới đến lần thứ hai. Lần đầu là vào mùa hè năm ngoái.
Khi đầu đã lọt qua Cao Hạnh Hạnh thở phào nhẹ nhõm. Theo lẽ thường, nếu đầu lọt qua thì người cũng sẽ qua được.
Nhưng đời không như mơ, cô vừa chui qua được vai trái thì bị kẹt ngay ngực.
Trời ơi, lại lớn thêm rồi à?
Ngực cô lớn hơn nhiều so với nữ sinh bình thường, đặc biệt là so với Trình Di Khả. Vì chuyện này mà cô luôn cảm thấy phiền, bình thường toàn phải mặc áo ngực bó chặt.
Cô cố sức xoay người, lắc lư cơ thể cố chui qua.
Nhưng không những không qua được mà còn bị kẹt đến mức thở không ra hơi.
Cô không phải người cứng đầu, bèn quyết định rút lui.
Một lần…
Hai lần…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!