Chương 4: (Vô Đề)

Thi Cảnh nheo mắt nhìn về phía cổng trường.

Anh đi giày, mặc quần tác chiến, áo thun đen.

Trên người vẫn còn vương mùi thuốc súng.

Anh vừa từ căn cứ huấn luyện quân sự đến.

Tập đoàn Trung An Bảo do nhà họ Thi thành lập là công ty an ninh hàng đầu trong nước với phạm vi dịch vụ rộng lớn.

Ngoài các dịch vụ cơ bản như quản lý tài sản, bảo hiểm logistics, vệ sĩ riêng, bảo vệ thương mại, an ninh doanh nghiệp, mười năm trước, theo lời mời của một tổ chức từ thiện thế giới, họ đã thành lập một đội cứu hộ từ thiện quốc tế, từ đó dần dần tiến quân vào thị trường an ninh quốc tế.

Sau khi vào công ty, Thi Cảnh không muốn đến tòa nhà văn phòng.

Lần trước đến văn phòng làm việc anh đã đánh cho cậu ấm nhà họ Nghiêm một trận thừa sống thiếu chết — nghe nói đến giờ vẫn còn nằm viện.

Thi Cảnh thích đến căn cứ huấn luyện quân sự của trụ sở hơn.

Ở đó có cận chiến, bắn tỉa, phá bom…

Mấy đội "quân sắt" của nhà họ Thi mà ngay cả trên trường quốc tế cũng phải kiêng dè chính là những người xuất sắc nhất được sàng lọc từ những người xuất sắc này.

Hôm nay Thi Cảnh đến để đón con cho anh cả của mình.

Đợi gần nửa tiếng, Thi Kỳ đeo cặp sách bước ra khỏi cổng trường.

Thi Cảnh đẩy cửa xe bước xuống.

Anh ngậm điếu thuốc, một tay chống hông, tay kia vẫy vẫy về phía Thi Kỳ.

Chẳng có dáng vẻ gì nghiêm túc!

Thi Kỳ cười tươi chạy tới, gọi: "Chú út!"

Thi Cảnh hất cằm, hỏi: "Tiết Nhất Nhất đâu?"

Nụ cười của Thi Kỳ tắt ngấm, lộ vẻ thù địch trẻ con: "Sao cháu biết nó ở đâu? Hơn nữa nó có đi đâu, chú hỏi nó làm gì?!"

Tối nay nhà họ Thi chiêu đãi nhà họ Uông ở "Hòa Uyển". Những dịp như thế này Tiết Nhất Nhất không có tư cách tham dự.

Một đứa con gái riêng tham dự một bữa tiệc như vậy chẳng phải là tát vào mặt Tần Anh sao?

Thi Cảnh lại hỏi: "Hai đứa không cùng một lớp à?"

Thi Kỳ không kiềm chế được, liếc xéo Thi Cảnh: "Đã phân ban từ lâu rồi được không?! Nó khối tự nhiên! Cháu khối xã hội!!"

Thi Kỳ mở cửa sau, ném cái cặp vuông vức vào, đóng sầm cửa, rồi bất ngờ nhớ ra một vấn đề: "Chú út, cháu hỏi chú nhé, năm nay cháu học lớp mấy?"

Thi Cảnh rít một hơi thuốc, nhướn mày bất cần, không trả lời câu hỏi này.

Nước tẩy trang

Không ngờ chú út ngay cả việc mình học lớp 12 cũng không biết.

Thi Kỳ: "Chú chẳng quan tâm đến cháu gì cả!"

Thi Cảnh mất kiên nhẫn: "Đi mà tìm bố mẹ cháu quan tâm! Gào với chú làm gì!"

Thi Kỳ "chậc" một tiếng, mắt liếc từ trên xuống dưới Thi Cảnh hai giây, vẻ mặt chê bai: "Chú út, hôm nay chú mặc thế này thôi à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!