Ngoài cửa sổ, mặt trời khoác lên mình chiếc áo màu cam, nhuộm một vệt ráng vàng nhàn nhạt nơi chân trời rồi từ từ lặn xuống.
Tiết Nhất Nhất nằm trên giường bệnh tạm thời, đưa tay lên, đầu ngón tay chạm vào cổ họng mình.
Năm mười một tuổi, gia đình tan nát.
Cô lang thang khắp nơi.
Hách Gia Âm sợ hãi con người.
Sợ những ánh mắt nhìn mình, sợ những người bước tới gần.
Thậm chí, một thân hình vạm vỡ, một bộ quần áo màu đen, một cặp kính râm, một chiếc khẩu trang, một chiếc mũ lưỡi trai…
Cũng đều khiến cô hoảng sợ.
Ban ngày cô trốn đi, trốn trong những gầm cầu không người, bãi rác, hoặc những tòa nhà bỏ hoang, đến tối mới ra ngoài tìm đồ ăn.
Cô cũng từng được người dân tốt bụng chú ý, giữ lại, muốn tìm hiểu hoàn cảnh của cô, muốn giúp đỡ.
Nhìn miệng người lạ cứ mấp máy, cô hất tay ra, co giò bỏ chạy.
Cô không thể tin tưởng bất kỳ ai.
Sau này cô lang thang đến Ngọc Hòa rồi ngất xỉu trên đường.
Cảnh sát đến hỏi danh tính của cô.
Nhân viên cộng đồng đến quan tâm đến hoàn cảnh của cô.
Cô từ chối giao tiếp, không trả lời bất kỳ câu hỏi nào.
Bị ép hỏi quá cô bèn nói không nhớ gì cả.
Lúc này Hách Gia Âm đã ở trong một thế giới hoàn toàn tĩnh lặng được nửa năm.
Hách Gia Âm được đưa vào trại trẻ mồ côi Ngọc Hòa.
Không lâu sau, viện trưởng xin kinh phí để trang bị cho cô một chiếc máy trợ thính.
Chiếc máy trợ thính đó đeo vào tai rất đau, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng nhiễu chói tai.
Nhưng chính chiếc máy trợ thính như vậy đã giúp Hách Gia Âm – sau nửa năm bị điếc – nghe lại được âm thanh.
Tiếng mưa rơi…
Tiếng chim hót…
Và cả tiếng nói chuyện…
Shopee sale đỉnh nóc 25/9
Nhưng cô vẫn không mở miệng.
Sau đó mọi người gọi cô là đồ điếc, đồ câm.
Cô là một người câm, không còn ai đến hỏi về quá khứ của cô nữa.
Năm 13 tuổi Hách Gia Âm được gia đình họ Thi ở Bắc Đô nhận nuôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!