Chương 25: (Vô Đề)

Tiếng nổ làm rung màng nhĩ, Thi Cảnh đã quen với nó.

Nhưng tiếng hét chói tai lại khiến anh không thể chịu nổi.

Thi Cảnh cầm quần áo trên tay, mặc cho Tiết Nhất Nhất ôm chặt lấy anh, ngạc nhiên nói: "Chỉ là diễn tập nổ mìn thôi, hét cái gì—"

Lời nói đột ngột dừng lại.

Lông mày người đàn ông nhíu lại: "Em không phải người câm?"

"BÙM—" Lại một tiếng nổ nữa.

Tiết Nhất Nhất lại hét lên, toàn thân run rẩy.

Ký ức bị cố tình niêm phong hiện lên rõ ràng trong đầu.

Đó là một đêm nồng nặc mùi máu tanh.

Người đàn ông đó cũng giống như Hách Gia Âm, có một đôi mắt màu nhạt, trên mặt ông dính máu.

Ông giấu Hách Gia Âm trong căn cứ bí mật mà họ thường chơi, nói với cô: "Gia Âm, con ở đây đợi bố 10 phút, nếu bố không quay lại thì đừng đợi nữa."

Vừa rồi Hách Gia Âm đang ngủ mơ màng thì nghe thấy tiếng động liền tỉnh dậy.

Cô đứng dậy, đắp lại chăn cho em gái đang ngủ không ngay ngắn rồi nhét con búp bê vải mà em chơi từ nhỏ vào tay em rồi mới ra ngoài xem có chuyện gì.

Tiếng động phát ra từ phòng của bố mẹ.

Hách Gia Âm đẩy cửa ra.

Mẹ cô bị đâm nhiều nhát, nằm trong vũng máu.

Bố cô tay không chống lại kẻ cầm dao.

Hách Gia Âm lao đến chỗ mẹ: "Mẹ! Mẹ ơi!"

Bên kia, Hách Vân dùng tay không đỡ lấy lưỡi dao đang đâm về phía mình, máu tươi từng giọt rơi xuống.

Hách Gia Âm thấy vậy, vớ lấy cây kéo trên bàn đâm vào lưng kẻ xấu.

Hách Vân nhân cơ hội đoạt dao, đâm vào tim kẻ xấu.

Một nhát.

Lại một nhát nữa.

Máu bắn lên mặt Hách Vân.

Kẻ xấu ngã xuống, máu từ ngực tuôn ra xối xả.

Nước hoa Bodymist

Sân trước có tiếng động.

Người đến không chỉ có một.

Hách Vân nắm lấy Hách Gia Âm đang sợ hãi đến ngây người rời đi từ sân sau, trốn vào hầm rượu mà ông đã đào.

Đó là căn cứ bí mật mà ông xây cho hai chị em.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!