Chương 25: Không cam lòng từ bỏ

Lạc Nghệ Hằng tiếp tục thủ tay lái, bên trong xe vọng lại bài hát trong lúc vô ý nghe được ở nhà Giản Nặc

Anh có biết chăng

Cảm giác nhớ nhung một người

Tựa như uống phải chén nước lạnh như băng

Sau đó phải mất một thời gian rất dài

Từng giọt lệ nóng tuôn rơi

Người có biết hay không cảm giác cô đơn lạnh lẽo

Cô đơn vì nhớ nhung ai

Người có biết chăng mùi vị đau khổ

Đau khổ vì nhớ nhung ai

Người có biết hay chăng

Tư vị quên một người tựa như một loại yêu thương tàn khốc

Rồi lại âm thầm tự nhủ với mình phải kiên cường.

Giọng hát hữu lực vừa ưu thương vừa buồn da diết của Vu Khải Hiền chạm tới đáy lòng người nghe, Lạc Nghệ Hằng như nhìn thấy quãng thời gian sau khi Cốc Trì rời đi, mỗi ngày người con gái mà anh yêu thương làm thế nào vượt qua sự tra tấn của nhớ nhung, cái loại cảm xúc lo lắng cùng đau đớn không cách nào có thể nói rõ này, ngoại trừ Giản Nặc, cho dù là anh cũng không thể nào cảm nhận được.

Chờ đợi, cần phải có dũng khí. Chính cô đã tự mình chứng minh, ngoài Cốc Trì, thời gian cũng không thể vứt bỏ cô. Nghĩ đến đây, Lạc Nghệ Hằng ra sức đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao như bay trên đường cao tốc, rất nhanh trở thành một điểm đen nhàn nhạt, sau cùng biến mất trong không khí.

Cho tới bây giờ Giản Nặc đều không cần anh, lúc cô đau khổ yếu ớt nhất, cũng một mình cô chống chọi lại với nỗi nhớ nhung cùng đợi chờ, giờ đây, Cốc Trì đã trở về bên cạnh cô, càng không cần anh ở bên làm bạn. Cho đến bây giờ đều là như thế, chỉ tại chính anh hèn nhát không muốn thừa nhận thôi.

Anh vốn che giấu rất tốt tình cảm của mình đối với Giản Nặc, thậm chí lúc cô và Cốc Trì yêu nhau cũng ngăn đến "một giọt nước cũng không lọt" ra ngoài. Anh nhớ một buổi chiều 5 năm trước, Diệp Ưu Lý tới trường học tìm bọn anh, lần đầu tiên bọn họ gặp nhau là ở ký túc xá của Cốc Trì, lúc đó cô chỉ ngượng ngùng mỉm cười, hơi mất tự nhiên đứng trước mặt Cốc Trì hỏi anh vì sao hai ngày vừa rồi lại không lên lớp, sau đó ngay lúc cánh cửa phòng sắp khép lại một cái đầu nhỏ không biết chui ở đâu ra thò vào.

"Không phải Giản Đơn mà là Giản Nặc. Giản trong đơn giản, Nặc trong lời hứa đáng giá nghìn vàng." Nét mặt vừa ngang ngược vừa bướng bỉnh, giọng nói lại mềm mại, nhẹ nhàng cắm rễ trong lòng Lạc Nghệ Hằng, không cách nào xua đi.

"Không ngờ đến đại học C các cậu cũng có "mỹ nữ" như vậy nha. Hazz, mình nói cậu chứ Cốc Trì, cậu không biết cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc sao? Bày cái mặt thối ấy ra cho ai xem hả?" Sau khi Giản Nặc rời đi, Diệp Ưu Lý vì chưa từng gặp mặt cô liền nổi hứng trượng nghĩa bênh vực kẻ yếu, vô cùng bất mãn với thái độ của Cốc Trì.

Cốc TRì thờ ơ liếc nhìn cậu ta một cái, ngón tay vẫn tiếp tục gõ bàn phìm, lúc mở miệng giọng nói vẫn lạnh nhạt như thường: "Cậu thử để cho người ta ép tới cánh tay trật khớp xem, đến lúc đó xem có thể cho cô ấy bộ mặt tốt được không."

"Người ta nhìn mềm mại nhỏ nhắn thế kia mà, làm sao có thể đè cậu bị thương được? Rõ ràng là không thể, rất không thể...." Diệp Ưu Lý cau mày cảm thán, thấy Cốc Trì không nói tiếp, cậu ta ác ý nên liên tục xuống cánh tay anh. Cốc Trì theo bản năng liền nheo mắt, nhưng ánh mắt vẫn dừng ở trên màn hình máy tính không dời.

Lạc Nghệ Hằng thì từ đầu đến cuối vẫn không nói gì chỉ nghiêng người nhìn bên ngoài cửa sổ, nhìn Giản Nặc và Bộ Ôn Nhu sóng vai nhau đi trên sân trường, sau đó không biết vì sao, Giản Nặc bỗng nhiên dừng lại, nâng tay đập vào ót Ôn Nhu một cái, giống như đang trách mắng cái gì. Anh ở trên tầng dĩ nhiên không nghe được cuộc đối thoại của hai người bọn họ, chỉ có thể nhìn bộ dạng hung dữ của Giản Nặc, đôi môi khi đóng khi mở, tốc độ nói rất nhanh, một lúc sau rốt cuộc cũng dừng lại căm giận xoay người bỏ đi, Bộ Ôn Nhu vội đuổi theo giữ chặt lấy cánh tay cô, làm bộ chắp tay xin thứ lỗi giống như người xưa, cuối cùng, cô gái nhỏ không nhịn được cũng nở nụ cười.

Đứng dựa vào cửa ngắm nhìn cho đến khi bóng dáng cô rời khỏi tầm mắt, Lạc Nghệ Hằng mới cúi đầu, khẽ mỉm cười. Chính là ngày đó, anh đã nhớ kỹ người con gai tên Giản Nặc kia.

Lần gặp thứ hai vẫn là ở ký túc xa của Giản Nặc, sau khi anh gõ cửa đi vào thì nhìn thấy Cốc Trì mặt không cảm xúc lục lọi một hồi bên trong cái túi nilon lớn đặt trên bàn, lúc cậu ta lôi từ trong ra một gói khoai tây chiên chỉ có bọn trẻ con và đám con gái mới ăn, sắc mặt liền sa sầm xuống, nhìn Giản Nặc một thân mặc chiếc váy trắng tinh, lạnh lùng nói: "Đống đồ này cô xác định là mua đến cho tôi?"

"Anh không thích sao? Vị cà chua rất ngon đấy!" Thấy anh trừng mắt nhìn mình, vẻ mặt giống như nếu cô còn nói lời vô nghĩa nữa anh sẽ xách cô và đống đồ này ném ra ngoài, Giản Nặc ảo não gãi gãi mặt, không tình nguyện vươn cánh tay mảnh khảnh ra nhận lấy, lẩm bẩm nói: "Nếu, nếu anh không thích thì trả lại cho tôi, tự tôi ăn."

Cốc Trì hít sâu một hơi, lần lượt xách mấy gói đồ ăn vặt cùng loại với khoai tây chiên qua, Giản Nặc nhận lấy ôm vào trong lòng, đôi mắt to đen nhánh chớp chớp mấy cái, lại nói: "Mấy thứ này ăn ngon lắm, anh nếm thử.... Không thì, anh nói cho tôi biết anh thích ăn cái gì, tôi sẽ đi mua...... Không cần cho lại tôi nữa, tôi là mua cho anh...."

"Lời xin lỗi của cô tôi nhận, mấy thứ này có giữ lại thì số mệnh cũng không tránh khỏi nằm trong sọt rác, vì không muốn để lãng phí, xin cô cầm về tự mình tiêu diệt đi." thấy Giản Nặc còn muốn nói gì nữa, Cốc Trì trầm giọng nói: "Nếu cô vẫn còn áy náy, tôi không phản đối cô đến gặp tôi, nhưng mà, cấm không được mua mấy thứ kia nữa, có nghe thấy không, bạn học Giản Đơn?"

Lại gọi sai tên cô nữa, Giản Nặc chữa lại: "Không phải Giản Đơn, là Giản Nặc...."

"Giản Nặc, Giản trong đơn giản, Nặc trong lời hứa đáng giá nghìn vàng, tôi nhớ rồi." Cốc Trì đánh gãy lời cô, vẻ mặt vẫn nghiêm nghị như trước.

"Vậy, tôi không quấy rầy anh nữa, hôm khác tôi lại tới thăm anh." Giản Nặc ủy khuất chu cái miệng nhỏ nhắn, lúc xoay người thấy Lạc Nghệ Hằng đang đứng ở cửa thì hơi đỏ mặt, cười cười, lẳng lặng cùng anh gặp mặt thoáng qua.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!