Chương 70: Hoàn Toàn Xứng Đáng

Bộ sưu tập mới của BWIGUK sẽ sớm được ra mắt. Có điều lần này sẽ khác với những lần trước. Sau nhiêu lần họp, tất cả đã chọn "hôn lễ" là chủ đề chính, trang phục cưới là lựa chọn táo bạo khi mà chưa từng có ai trong công ty thử sức qua, nhưng phải thử mới biết năng lực bản thân tới đâu.

Đừng nghĩ chủ tịch như hắn và cậu được thảnh thơi, hơn một tuần nay thức trắng đêm nghĩ ý tưởng cho mẫu thiết kế, giờ trông ai cũng mệt mỏi. Sẽ thế nào nếu lựa chọn của hai người là vest cưới dành cho hai chú rể. Hắn sẽ thiết kế cho cậu, ngược lại cậu sẽ thiết kế cho hắn.

Mẫu thiết kế hoàn toàn dựa vào sở thích của đối phương. Từ màu sắc, kiểu dáng đến chất liệu. Nghĩ lại thì bọn họ không có trang phục cưới cho riêng mình, lễ cưới diễn ra quá gấp nên không chuẩn bị kịp, nếu không thì khi đó đã có vest cưới của riêng hai người họ.

Căn phòng gọn gàng thường ngày giờ trở nên lộn xộn. Jungkook kéo dài thước dây áp vào eo hắn, Kim Taehyung không thể thích thú hơn, vòng tay ôm lấy cậu. Jungkook tiện tay nhéo mạnh lưng hắn. Người ta làm việc đàng hoàng mà hết ôm rồi lại hôn.

Dang rộng hai tay để cậu đo chiều dài cánh tay. Cậu thấp hơn hắn một cái đầu, giờ đứng trước mặt cứ bé nhỏ một cách lạ lùng, khó tránh được việc cúi đầu thơm lên mái tóc mềm. Thơm mùi đào quá đi mất. Làm hắn muốn ôm ôm nựng nịu.

"Chủ tịch Kim, anh có thể đàng hoàng chút không, cứ ôm như vậy tôi làm sao đo được."

"Thế cái tay chủ tịch Jeon đang để đâu thế kia, không phải cũng đang sờ ngực tôi sao."

Cậu nghe vậy vội bỏ cái tay đang đặt trên ngực hắn. Chuyện... chuyện này cũng bình thường thôi mà, chồng cậu thì cậu sờ thôi, đâu có ai cấm đâu chứ.

"Hyungie đáng ghét, dê xồm người ta còn bắt lỗi em nữa."

Nói qua nói lại một lúc liền bị hắn kéo nằm xuống giường, một tay đỡ dưới đầu, một tay bóp bóp gò má cậu, môi đỏ chu lên vì lực tay có phần mạnh.

Nhìn sang em bé đang say giấc trong nôi, cuối cùng cũng chịu ngủ, hắn phải nhảy múa mấy vòng quanh phòng em mới chịu ngủ.Để tỏ lòng biết ơn với những nhà thiết kế đồng hành cùng bộ sưu tập lần này, người diện lên những bộ trang phục cưới ấy sẽ là chính họ. Dĩ nhiên hắn và cậu cũng không ngoại lệ.

Từ sáng cả công ty đã ồn ào vì buổi chụp ảnh quảng bá cho bộ sưu tập. Mảng màu trắng tinh khiết bao trùm cả căn phòng. Từng người từng người một bày ra dáng vẻ không thể hạnh phúc hơn bên váy cưới do chính mình làm ra.

Jungkook ngại ngùng trốn trong phòng thay quần áo chưa chịu ra. Hắn thấy lâu quá vội mở cửa vào xem tình hình. Jungkook giật mình vì tiếng mở cửa, biết người đi vào là hắn bèn xụ mặt xuống hệt như con mèo nhỏ đang làm nũng chủ nhân.

"Sao anh không gõ cửa?"

"Gõ cửa làm gì chứ."

"Lỡ như em vẫn chưa thay quần áo xong thì sao?"

"Anh gần như ghi nhớ cơ thể em vào đầu rồi, thấy hay không thấy có gì khác biệt, với lại em không khoá cửa như thế khác nào mời anh vào trong đâu."

Chỉnh lại phần nhăn nhúm ở vai áo. Bộ vest vốn bình thường, Jungkook mặc vào liền biến thành đẹp không chỗ chê.

"Chồng nhỏ à, em thật đẹp."

Với anh, em luôn là những gì xinh đẹp nhất, bất kể giây phút nào, bất kể hoàn cảnh nào.

Ở bên nhau biết bao lâu vậy mà lần nào nghe hắn nói mấy lời sến sẩm cậu đều nổi da gà. Dù vậy người ta vẫn rất cảm động trước những lời nói của Hyungie.

Cà vặt thắt lệch làm cậu có chút không vừa ý, đôi mắt tinh tường không bỏ qua bất kỳ điểm nhỏ nhặt nào trên trang phục do mình thiết kế, sai sót một chút liền bị cậu phát hiện ra ngay. Vì mỗi một thiết kế là đứa con mà cậu vất vả tạo ra, chỉ có thể hoàn hảo hơn chứ không có chuyện xảy ra lỗi.

"Mà Hyungie nè, sao anh biết số đo của em vậy, anh thậm chí còn chẳng thèm đo nữa."

"Kookie biết vì sao không?"

"Dạ không."

"Vì số đo ba vòng của em anh nắm trọn trong lòng bàn tay rồi, đo làm gì cho mệt. Eo của em ấy à, chắc là vừa với tay anh đấy, ngày nào anh cũng ôm eo thon của em nên biết rõ lắm."

Vẻ mặt lúc nói về chuyện đó trông tự hào chưa kìa. Đã trở thành ba của một em bé vậy mà vẫn không trưởng thành lên được.

Rất nhanh đã đến lượt chụp ảnh của hai người họ. Nhờ có hắn bên cạnh mà cậu giảm bớt phần nào căng thẳng. Cứ xem như chụp ảnh cưới lần nữa. Nhưng lần này có sự chứng kiến của tất cả nhân viên.

Từ bên ngoài ông bà nội cùng ba mẹ Kim mở cửa đi vào, trên tay mẹ Kim là em bé xinh xắn đáng yêu. Nhóc con cười toe toét khi nhìn thấy hai người đang chụp ảnh ở phía xa xa. Đôi tay nhỏ vươn về phía trước như muốn được bế.

"Trông bọn nhỏ đẹp đôi quá mẹ nhỉ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!