Chương 10: Trừ Nửa Tháng Lương

Jungkook đuổi theo chiếc xe buýt đang ghé trạm, hơn một tuần nay cậu đã chuyển sang đi làm bằng xe buýt, để hoà nhập với mọi người ở đó bắt buộc phải làm vậy, cậu không thích được đối xử đặc biệt chỉ vì gia thế khủng của bản thân.

Vừa ôm theo tài liệu vừa chạy thục mạng đuổi theo xe buýt. Trên xe chẳng có lấy một chỗ trống, vì giờ là giờ mọi người đi làm nên rất đông. Nắm chặt tay cầm trên xe, hai mắt cậu mơ mơ màng màng nhìn về phía trước, miệng ngáp ngắn ngáp dài trông vô cùng mệt mỏi, đêm qua thức hơi khuya giải quyết công việc.

Số lượng người lên xe buýt mỗi lúc một đông, đến khi nghẹt cứng người, hàng lông mi cong vút dần lồng vào nhau, tài liệu trên tay suýt rơi xuống. Từ phía sau xuất hiện một người đàn ông đưa tay đỡ lấy cả người cậu và xấp tài liệu trên tay. Cậu lúc này mới giật mình mở mắt, rối rít cảm ơn người kia.

"Cảm ơn anh nhiều lắm."

"Chuyện nên làm thôi, thư ký Jeon."

"Kim Taehyung?"

"Là tôi nè, đừng tỏ ra bất ngờ như vậy."

Kim Taehyung nhếch mép nhìn cậu, bàn tay đặt ở eo không có dấu hiệu buông ra, Jungkook đánh mấy cái vào tay hắn, đẩy người kia ra xa mình. Hai má phúng phính phồng ra, quay ngoắt đi không nhìn hắn lấy một cái.

"Sao thế, mới đó đã muốn trở mặt?"

"Ai cho cậu ôm eo tôi?"

Biết cậu đang ngại, hắn bước đến thật gần, cúi đầu cho ngang bằng với người kia, mái tóc vô tình cọ cọ vào má làm cậu khó chịu mà đá mạnh vào cẳng chân hắn. Cái mặt gian không lẫn vào đâu được, từ lúc vừa quen biết nhau đã hay trêu chọc cậu như thế, hồi còn đi học không biết bao lần bị cậu đánh mà vẫn chưa chừa.

"Sao cậu lại đi xe buýt, công ty nhà cậu sắp phá sản hả?"

"Tôi không phá sản để cậu mừng đâu, tôi thích nên mới đi xe buýt đến công ty thôi."

Xe đang chạy thì phanh gấp vì né chiếc xe trước mặt. Jungkook suýt ngã cắm đầu, may sao cái người kia nhanh tay tóm lấy tay cậu kéo lại, thân hình cao ráo ngã vào ngực người cao ráo hơn, Kim Taehyung vẫn nắm chặt cổ tay cậu không buông. Đương nhiên là sau đó lại bị đá mấy cái vào mắt cá chân.

"Đừng có mà đứng gần tôi."

Xe vừa dừng lại cậu đã đi một mạch vào trong, bỏ hắn ôm lấy cái chân khập khiễng lò cò vào công ty, trông mặt mũi đáng yêu mà dữ dằn quá đi.

Buổi họp cho những mẫu thiết kế mới sắp diễn ra, Jungkook được gọi đến giúp đỡ hắn trong cuộc họp lần này, vì thư ký Woo xin nghỉ phép một ngày nên bắt buộc hắn phải chọn cậu vào vị trí này. Cũng không có gì quá phức tạp, chỉ cần ngồi một bên ghi lại tất cả những gì hắn nói, đưa tài liệu hoặc hồ sơ được yêu cầu.

Đèn trong phòng họp dần tắt, ánh mắt mọi người chú ý vào những mẫu thiết kế trên màn hình, lần lượt từng người một bước lên trình bày. Cậu khá hứng thú với cuộc họp này, được tận mắt nhìn thấy thiết kế sắp ra mắt của BWI thì còn gì bằng, với con mắt của một nhà thiết kế thời trang tương lai, cậu nhận định rằng nếu sửa đổi một số chi tiết thì tất cả đều sẽ trở thành xu hướng thời trang trong năm nay.

Cơn buồn ngủ bỗng ập đến, hai mắt nặng trĩu, sợ làm ảnh hưởng đến cuộc họp, cậu lấy tay che miệng rồi mới dám ngáp một tiếng, đương nhiên âm thanh phát ra rất nhỏ nên không có ai nghe thấy. Riêng người bên cạnh ngồi nhìn không chớp mắt, cái nhìn không mấy thân thiện, hắn đá nhẹ vào chân cậu mấy cái ý bảo tập trung vào cuộc họp.

Lúc này đèn trong phòng sáng lên, toàn bộ nhân viên đều nhận được một lời khen từ hắn, đây đều là sự ao ước của mỗi một nhân viên khi đặt chân vào BWI, có thể nói đó là khởi đầu của sự thành công. Chưa đầy hai tháng nữa là đến cuối năm, các mẫu thiết kế đa số đánh vào vấn đề giữ ấm cơ thể, phải làm sao để có thể giữ ấm giữa thời tiết lạnh giá mà vẫn thật thời trang.

Hắn đưa tay ra hiệu cho người bên cạnh, bàn tay đặt giữa không trung không nhận được phản hồi nào, hắn quay sang nhìn, cậu thư ký ngủ gật gù từ khi nào rồi, đầu còn lắc qua lắc lại vì không tìm được điểm tựa nào. Cả phòng họp dừng lại khoảng mấy phút, những người ngồi gần còn nghe thấy tiếng ngáy từ cậu, không điêu đâu, bọn họ nghe thấy thật đấy.

Tiếng đập bàn làm mọi người giật mình, trong đó có cả cậu. Jungkook mở mắt nhìn dáo dác, đôi mắt tròn xoe chớp chớp liên tục.

"Chuyện gì, chuyện gì thế?"

"Đưa tài liệu cho tôi, chả làm được gì hết."

Đột nhiên bị hắn làm ồn nên Jungkook tỏ ra bực mình, tay lấy tài liệu đưa cho hắn, miệng lầm bầm thầm mắng người kia.

"Lau nước dãi trên miệng cậu đi kìa."

Như thế này cũng mất mặt quá đi, ai đời lớn rồi còn chảy nước dãi khi ngủ, việc này không xảy ra thường xuyên, chỉ khi cậu ngủ trong tình trạng quá mệt mỏi thì mới như vậy thôi. Nhưng có cần nhắc nhở trước nhiều người vậy không, có thể nói nhỏ với cậu mà.

Chừng mười phút sau cậu lại chìm vào giấc ngủ tiếp tục, không thể nào thắng nổi cơn buồn ngủ. Tiếng va chạm mạnh làm hắn chú ý, là do cậu ngủ gật nên đập đầu xuống bàn, trông cái bộ dạng xoa xoa cục u trên trán có ngốc nghếch không chứ. Đáng lẽ ra ngay từ đầu không nên để người này làm thư ký cho mình.

2

Đến khi cuộc họp sắp kết thúc, cậu gần như ngủ không biết trời trăng gì, mái đầu tròn tròn lắc qua lại rồi ngã vào bờ vai người bên cạnh. Kim Taehyung hít sâu giữ bình tĩnh, vẫn giữ nguyên tư thế không có ý đẩy cậu ra, cứ vậy cho tới khi kết thúc cuộc họp. Ai nấy không khỏi ghen tỵ với thư ký Jeon, chưa từng có ai may mắn vậy đâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!