"Lam, ngồi xuống má biểu!" Lam vừa vô tới bên trong nhà là đã thấy má Lành đứng đợi sẵn, má Lành nét mặt có chút giận dữ nhìn cô khiến cô có hơi lo vì sợ cô đã làm sai điều gì đó thì má Lành sẽ đánh đòn. Mặc dù gần ba mươi rồi nhưng mà Lam vẫn sợ má chứ không phải không sợ đâu. Má Lành đánh đau lắm, tới má Khuê còn bị ăn roi từ má Lành được huống hồ chi là cô.
2
"Dạ?" Lam dù trái tim đã đập bịch bịch bịch y như trống đánh nhưng mà vẫn cố giữ bình tĩnh, cô ngồi xuống một cách hết sức khép nép làm cho Lành phì cười, "Rồi tự nhiên ngồi khép nép vậy cô?"
"Chứ má làm mặt dữ quá con sợ má đánh đòn!" Làm bĩu môi.
"Rồi cô mần cái chi mà sợ tôi đánh?"
"Con đâu biết!"
"Ủa ngộ ha?" Lành cảm thấy chọc Lam vậy đã đủ rồi, nàng vội vào thẳng vấn đề chính, "Mới ban sáng có người về nói với má là con với thằng Phúc thêm người nào nữa xích mích ngoài chợ?"
"Ai nói cho má biết vậy má?"
"Con không cần biết là ai, con chỉ cần nói rõ đầu đuôi cho má biết." Lành muốn nghe rõ từ miệng con gái mình là chuyện gì để còn giải quyết, con nàng ngoan hiền từ nào tới giờ, nàng biết sẽ không bao giờ giật chồng người khác như cái mỏ của mấy con mẹ thài lai đó nói đâu. Hầu như chuyện một mà đồn lên tới mười, y như hồi đó mấy người ở làng Tân An đồn nàng chửa hoang không biết cha của đứa nhỏ là ai vậy.
Người trong cuộc mới hiểu người trong kẹt, con nàng nuôi từ nhỏ tới bây giờ, tánh tình nó sao nàng hiểu hết chứ đừng có đặt điều nói con nàng là loại lăng loàn trắc nết đó.
Lam nghe má Lành hỏi như vậy chợt thở dài, "Ban sáng đang ngồi uống nước vầy nè, tự nhiên có con nhỏ nào nhào tới làm ầm lên nói con giật chồng nó này nọ, nhưng mà thiệt ra nhỏ đó là người cũ của Phúc, lúc mà chia tay cũng đã mấy năm trời rồi, lúc chia tay Phúc còn không biết anh ta có con riêng nữa, vả lại cô ta với Phúc không hề có hôn thú thì sao con giật chồng người ta được má!"
Lam kể rõ toàn bộ sự việc cho má Lành nghe, từ trước tới nay cô không hề giấu má Lành điều gì cả, mọi thứ cô đều muốn tâm sự với má Lành bởi má Lành như một chỗ dựa tinh thần vững chắc cho cô vậy. Đời cô không còn ai là ruột rà cả, chỉ có má Lành cùng má Khuê là cưu mang cô và cho cô được hai chữ gọi là gia đình mà thôi.
"Không giật chồng thì chi đâu phải sợ, con cứ qua lại với thằng Phúc, con nhỏ đó cũng không làm gì được."
"Mà thôi má ơi, có con riêng dính líu này nọ con không thích, với lại ổng với con cũng ít gặp nên tình cảm cũng không sâu đậm mấy, con với ổng kết thúc được rồi má!" Lam cầm ly trà uống một ít cho thấm giọng, cô nói tiếp, "Không cần cưới xin gì đâu má, con muốn ở nhà với má thôi." Lam cười cười. Thiệt ra Lam nghĩ không cưới Phúc vẫn không có gì quá mất mát, chắc do cô ở vậy quen rồi nên bây giờ có chồng cũng được, không cũng chẳng sao.
"Thôi cô ơi, bằng tuổi cô là Minh Anh nó mười tuổi rồi đó, cô tính ở vậy luôn hay sao?"
"Dạ, con muốn ở với má thôi!" Lam cười hì hì ôm ngang eo Lành rồi dụi vào người của Lành nũng nịu.
Từng ngày lại trôi qua và Phúc hôm nay đã chịu ló mặt tới kiếm Lam đặng nói rõ mọi chuyện. Anh ta hẹn cô ra quán nước để dễ nói chuyện thì Lam cũng đồng ý. Ngồi xuống đối diện Phúc, Lam vội rút tay lại khi Phúc có ý định nắm tay cô. "Đừng giận anh nữa mà Lam!" Nhìn bàn tay mình chưng hửng giữa không trung, Phúc thở dài, gương mặt thiếu sức sống do mất ngủ mấy ngày nay cũng trở nên u buồn.
Làm thấy Phúc rầu rĩ như vậy thì cô chợt mủi lòng, giọng nói cũng dịu hơn một chút, "Mấy ngày nay anh không ngủ?" Lam quan sát đôi mắt thâm quầng đó của Phúc là cũng biết rồi. Nói cô không có tình cảm với Phúc là xạo, nếu không có tình cảm thì sao mà chịu cưới xin. Nhưng mà tình cảm này lạ lắm, hình như cảm xúc của cô đối với Phúc nó không quá mặn mà như tình cảm của má Khuê với má Lành dành cho nhau.
Phúc nghe Lam hỏi thăm tới mình trong lòng cũng vui hơn đôi chút, "Anh nhớ em quá nên anh không ngủ được."
"Tin được không?"
"Thiệt, tin anh đi."
"Rồi con anh đâu, sao nay thảnh thơi dữ!" Lam không quên buông lời châm chọc. Nãy giờ ngồi không cũng ngứa miệng, thôi thì nói một vài câu trúng tim đen cho Phúc nhóm đít chơi. Nếu như ai nói cô thừa hưởng cái thói chọc ngoáy này của ai thì Lam không ngần ngại trả lời đó là từ má Khuê của cô.
1
Phúc vì bị Lam nói móc nên gương mặt cũng cứng đơ, nở một nụ cười gãi gãi đầu để bớt sự sượng trân. "Em đừng chọc anh nữa!"
"Ai mà chọc đâu, nói thiệt à đa."
"Thôi mà em. Em uống miếng nước đi rồi nói chuyện tiếp, nước đá tan hết rồi." Phúc đẩy ly nước tới gần Lam hơn. Lam nhìn ly xá xị đã tan nước đá ra gần hết nên cũng uống một miếng. Trời Sài Gòn vào hè nên ngày càng nóng nực, trời chiều nhập nhoạng đã tắt nắng rồi mà vẫn nóng vô cùng. Lam thở phì phò mở quạt lụa cầm trên tay quạt tới quạt lui trước mặt mấy cái cho bớt nóng, mà hình như quạt cũng không ăn thua bởi mồ hôi đã thấm đẫm hai bên tóc mai của cô rồi.
"Tôi về trước đây, tiền nước tôi trả, trễ rồi." Lam để ít tiền xuống bàn rồi đứng dậy về trước, không biết sao càng lúc càng thấy nóng, thân thể cũng rạo rực vô cùng nên là cô muốn về nhà tắm cho bớt khó chịu chứ ngồi đây hồi chắc cô xỉu tới nơi.
"Về chi gấp hả em, chút nữa anh đưa em về!" Phúc đứng dậy theo Lam, thân thể cũng tự dưng áp sát hơn, bàn tay bất chợt luồn qua eo cô sờ mó bên trong da thịt làm Lam dẫu đang chóng mặt nhưng vẫn cố dùng hết sức tát vào mặt Phúc một cái, "Anh bỏ cái gì vô nước?" Lam lắc đầu mấy cái cho tỉnh, cô đứng cách xa Phúc ra để giữ khoảng cách.
1
"Lam, anh xin lỗi!" Phúc nói xong câu đó là nhào tới vác Lam lên vai gấp rút đi vô một căn phòng vắng đã được sắp xếp từ trước. Quán nước đã được trả tiền bao tất cả nên là chỉ có hai người, bởi vậy Phúc mới dám làm chuyện này mà không sợ ai phát hiện. "Xin lỗi em, chỉ có như vậy em mới đồng ý lấy anh." Phúc mặc kệ Lam đang cào cấu mình, hắn ta bắt đầu làm những thứ dơ bẩn trên người cô còn cô chỉ có thể chống cự một cách hết sức yếu ớt bởi cái thứ quái đản gì đó Phúc cho cô uống đã bắt đầu ngấm vào rồi dù cho có la cỡ nào cũng chỉ là mấy câu thều thào vô lực.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!