Chương 5: Kiếm gỗ thanh phong

Vừa tới hoa phủ Hoa Phong đi thẳng về phòng mình, mang theo vẻ mặt đắng chát vô vọng.

-Thật sự không được sao

Hắn lẩm bẩm. Nguyên lai là hắn muốn luyện kiếm bởi vì hắn thích kiếm, cho nên hôm nay hắn mới kêu Hoa Thanh dẫn tới binh khí phường để chọn một thanh kiếm. Nhưng sự thật làm hắn không thể chấp nhận được, kiếm nặng hơn hắn, điều đó có nghĩa hắn còn không bằng một người bình thường, không thể trở thành võ giả nhưng họ có thể luyện võ thuật vì có linh căn dẫu là tạp toái. Nhưng hắn đến linh căn còn không có thì làm sao chứ.

Chắc ông trời đang trêu hắn nên đưa hắn trọng sinh vào khối thân thể phế vật này.

-Phong nhi! con không đi học sao.

Đang thẫn thờ thì Hoa Phong giật thót người khi nghe có tiếng ai đang gọi hắn, hắn ngước nhìn thì thấy mẫu thân đứng cách mình không xa, đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn.

-Mẫu thân! hài nhi không muốn đi học, con... con muốn trở thành võ giả chứ không phải thương nhân.

Dương Tuệ Lan vẻ mặt có chút đau lòng nhìn nhi tử, nàng tiến lại gần ôm Hoa Phong vào lòng, không nói gì cũng không ai biết nàng đang nghĩ gì.

-Hài tử ngoan, con phải đi học để sau này còn giúp phụ thân con quản lý việc kinh doanh trong gia tộc nữa chứ.

-Còn về phần con muốn tập võ, mẫu thân sẽ cố gắng giúp con đạt được ý nguyện

Dương Tuệ Lan an ủi nhi tử, nhưng trong lời nói có vài phần ngẹn khuất.

-Vâng mẫu thân, mai con sẽ đi học.

Hoa phong lí nhí trả lời, dẫu đang vô vọng, nhưng hắn không muốn mẫu thân lo lắng.

-Ừm. Con về phòng nghỉ ngơi đi.

Nói xong nàng buông Hoa Phong ra rồi nhìn hắn đầy âu yếm. Hoa Phong về phòng mình nằm lên giường, hai mắt vô thần nhìn lên trần nhà, không biết hắn đang nghĩ gì. Đột nhiên hắn bật dậy khuôn mặt đầy rạng rỡ, như được cô gái nhà bên đồng ý lời yêu vậy.

-Kiếm gỗ! hắn hét to

-Kiếm sắt nặng hơn ta, cầm không được nhưng không có nghĩa là kiếm gỗ cũng nặng hơn ta.

Hoa Phong hớn hở lao nhanh ra cửa phòng.

Hoa Thanh đang luyện võ, hắn liên tục tung cước, tung quyền lên hình nhân bằng sắt. mỗi quyền phát ra, kình phong rít gào, giáng lên hình nhân

Ầm! âm thanh trầm đục như dùng búa tạ ngàn cân, mà nện vào vậy.

Mỗi cước tung ra bài như sơn đảo hải, có cảm giác như sút bay một ngọn núi. Kế bên hắn cắm cây đại đao thô to, thân đao rộng chừngbàn tay dài khoảng thước hai, trên thân đao cóa khắc hai chữ " Trảm Mã". Đang vung quyền tảo cước bất chợt Hoa Thanh nắm lấy Trảm Mã đao vung lên xoay một vòng ba trăm sáu mươi độ, rồi chém mạnh vào hình nhân, hình nhân đứt làm hai khúc, mặt cắt bóng như gương.

Đang vội vã tìm Hoa Thanh vừa hay tới đúng lúc, nhìn thấy một màn này Hoa Phong há hốc mồm, kinh hãi không thôi.

-Thật trâu bò a!

Hắn nghĩ thầm

-Thanh ca!

Hoa Phong gọi. Nghe tiếng gọi Hoa Thanh nhìn sang thì giật mình, vẻ mặt hắn đầy cổ quái

-Tiểu gia hỏa lại muốn gây thêm chuyện đây mà

Hắn lẩm bẩm

- Thanh ca! Huynh giúp đệ làm một thanh kiếm gỗ được không?

Hoa Phong làm ra vẻ mặt cầu khẩn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!