"Con không đi cùng chúng ta thật sao?"
Sảnh sân bay rộng lớn tấp nập người đi qua đi lại.
Tiêu Hạ An nắm tay người chú thân thiết của mình, ánh mắt có hơi buồn buồn.
Dẫu sao cậu cũng sắp tiễn chú mình đi thành phố B rồi.
Mười năm qua, Thẩm Diệc Hành dồn tất cả tình yêu thương con cái đối xử với cậu cực kì tốt.
Chính vì lẽ đó nên dù ông có hơi độc mồm độc miệng, nhưng Tiêu Hạ An cực kì yêu quý người đàn ông này.
"Con có chắc không đấy?"
Thẩm Diệc Hành hỏi lại.
Ông cực kì không vui khi nhìn thấy nụ cười khinh khỉnh của thằng con trai mình.
Tính ra, Tiêu Hạ An ở với nó mười năm, ở với ông mười năm thế mà lại chọn thằng con trời đánh đó.
Ông cực kì không ghen tị chút nào đâu nhé.
"Anh ấy cần con mà chú.
Con sẽ đến thăm chú thường xuyên mà."
"Giống nhau sao."
Dù cho Tiêu Hạ An đã hết lòng khuyên nhủ đến mức nào thì Thẩm Diệc Hành vẫn cứ là không vui.
Ông ném một ánh mắt hình viên đạn về phía Thẩm Sơ Phong.
Thẩm Sơ Phong đối với tình cảm cha con này rất lạnh nhạt.
Phải nói là không có gì kết nối bọn họ ngoại trừ dòng máu cả.
Nếu không phải có Tiêu Hạ An, có lẽ họ cả đời sẽ mãi mãi căm ghét nhau, thù hằn nhau, thậm chí là không bao giờ nhìn mặt nhau nữa.
Bây giờ hắn có thể đứng đây trêu ngươi cha mình cũng là nhờ Tiêu Hạ An.
Thẩm Sơ Phong nhìn Tiêu Hạ An nũng nịu với Thẩm Diệc Hành thì bắt đầu ghen tị.
Biết bao giờ em ấy mới có thể làm nũng như thế với mình cơ chứ?!
Mặc kệ Thẩm Sơ Phong đổ giấm đầy sân bay, Thẩm Diệc Hành vẫn quyến luyến chia tay với Tiêu Hạ An.
Thật ra khi đi đến thành phố A, ông đã biết sẵn là phải để cậu ở lại đây rồi.
Trái tim và ước vọng của Tiêu Hạ An ở nơi này.
Không một ai có thể ép buộc thằng bé được.
Nhìn gương mặt tràn đầy hạnh phúc của đứa cháu, Thẩm Diệc Hành thở dài một hơi thật là yên lòng.
Cảm giác như gả con gái đi vậy!!!!
Máy bay cất cánh, Tiêu Hạ An yên lặng một hồi lâu.
Một chuỗi kí ức như đan xen chạy qua bán cầu não của cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!