Khi Thẩm Sơ Phong nhận lấy nụ hôn kia một cách vội vã cuồng nhiệt, hắn cũng không bất ngờ.
Hắn biết Tiêu Hạ An là người mềm lòng, hắn biết cậu có rung cảm với hắn từ lâu.
Hắn biết Tiêu Hạ An sẽ không từ chối hắn.
Cho nên hắn mới nhắm mắt làm liều và trực giác của hắn lần này đã đúng.
Tiêu Hạ An hoàn toàn buông xuôi theo những cảm xúc của trái tim.
Đầu óc đặc quánh như keo dính, hoàn toàn không có suy nghĩ nào nữa.
Tất cả những gì hiện hữu trong đầu cậu lúc bấy giờ, chỉ có tình yêu và tình dục mà thôi.
Tiêu Hạ An chưa làm chủ nụ hôn được bao lâu thì Thẩm Sơ Phong đã đảo khách thành chủ, hắn quấn quýt môi lưỡi, cuồng nhiệt hôn lên đôi môi mình mong chờ đã lâu.
Tiêu Hạ An có chút vụng về.
Nụ hôn trong tư tưởng của cậu chỉ có cái chạm nhẹ vào môi, quá lắm thì dùng lưỡi liếm môi nhau một chút, nhưng Thẩm Sơ Phong còn mong nhiều hơn thế.
Cho nên, hắn nhanh chóng dùng lưỡi cạu khớp miệng kia ra, trêu đùa đầu lưỡi rụt rè của đối phương.
Quả nhiên, Tiêu Hạ An trốn tránh.
Nhưng chỉ một lúc sau, cơn lửa tình thiêu đốt đã tiếp theo động lực cho cậu.
Cậu bắt đầu không chút e dè ngần ngại mà quấn quýt cùng với đầu lưỡi bên kia.
Rất nhanh, hơi thở đã trở nên dồn dập, căn phòng vang lên tiếng mút mát làm người ta đỏ mặt.
Âm thanh môi lưỡi giao triền vừa ngọt ngào, vừa quyến rũ, tựa như thứ thuốc phiện gây nghiện bật nhất làm con người ta mê đắm quên lối về.
Tiêu Hạ An nhắm tịt đôi mắt của mình lại.
Không phải cậu sợ mà là cậu ngại.
Đây là lần đầu tiên của cậu.
Tất nhiên cậu biết những gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng cậu vẫn rất ngại ngùng.
Bởi vì mất đi thị giác cho nên Tiêu Hạ An có thể cảm nhận rõ ràng những gì đang xảy ra với cơ thể của mình.
Một ngọn lửa nóng bỏng mãnh liệt chạy dọc từ các ngón chân cho đến tận đầu óc, tập trung mạnh mẽ vào phần thân dưới làm cơ thể của cậu nóng ran như một cái lò lửa.
Có một bàn tay nào đó cũng nóng bỏng không kém đang mò mẫm trên cơ thể của cậu.
Những chỗ bàn tay ấy đi qua đều để lại dấu vết, để lại cơn đê mê không thể tả bằng lời.
Làn da của Tiêu Hạ An không hề trắng nhưng lực tay của Thẩm Sơ Phong vẫn đủ mạnh để làm nổi bật những dấu vết ái tình ở trên đó.
"Ah… ưm… xin… xin…"
Tiêu Hạ An không thể nói hết câu.
Mà chính cậu cũng đang không biết bản thân mình xin điều gì.
Xin dừng lại hay tiếp tục.
Lời nói đều là giả dối, chỉ có phản ứng thân thể mới là thành thật nhất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!