Tiêu Hạ An rất nhanh bắt lấy bàn tay hư hỏng của Thẩm Sơ Phong, ngăn cản nó đang có xu hướng đi xuống.
Cậu nghiêm khắc nhìn anh, thở dài nói.
"Bây giờ mà anh còn có tâm tư nghĩ đến chuyện đó nữa.
Đây là giữa vườn đó.
Anh không sợ người khác nhìn thấy à?"
"Nghĩ đến chuyện gì cơ?"
Lại giả vờ ngây thơ.
Tiêu Hạ An biết tỏng mấy cái dòng suy nghĩ trong đầu của Thẩm Sơ Phong.
Mắt anh mở to, tỏ vẻ ngây thơ không hiểu những gì cậu nói, nhưng bàn tay không thành thật lại chui vào trong áo.
"Này… anh tỏ ra ngây thơ với ai thế hả?"
Cái giọng điệu của Thẩm Sơ Phong thật sự khiến cậu bực mình.
Nó làm cậu nghĩ chỉ có mình cậu *** **** nghĩ đến mấy chuyện bậy bạ, còn người đàn ông đang sờ mó kia hoàn toàn không có chút ý tứ tình dục nào.
"Cho anh sờ một chút thôi."
Có quỷ mới tin.
Tiêu Hạ An bặm chặt môi, bàn tay yếu ớt cố ngăn bàn tay lạnh lẽo kia chui vào sờ lồng ngực của mình.
Tiếng thở của Thẩm Sơ Phong ngày càng nặng nề, đôi mắt nhìn cậu trở nên say đắm hơn hẳn bình thường.
"Đang ở ngoài vườn đấy, anh không biết xấu hổ sao? Aaa…"
Tiêu Hạ An kêu lên một cách bất ngờ do Thẩm Sơ Phong đột ngột trở mình lật cậu nằm bên dưới, còn anh thì ở phía trên khoá cậu chặt trong lòng.
"Này này…"
Không mặt dày được như ai kia nên Tiêu Hạ An sợ hãi nhìn ngó xung quanh, thầm mong rằng không có ai đi ngang qua khu vực này cả.
Nếu không, họ sẽ bắt gặp một cảnh tượng kì lạ xấu hổ đấy.
Ông chủ nhà họ đang đè lên người cựu vệ sĩ giữa vườn hoa, trong một buổi sáng thảnh thơi như thế này.
Nói gì thì nói, với người da mặt mỏng như Tiêu Hạ An, nếu bị bắt gặp thật, có lẽ cậu sẽ không dám gặp người nữa mất.
Cho nên, Tiêu Hạ An cố hết sức đẩy người phía trên ra.
"Này, có thật là anh vừa mới ốm dậy không thế?"
Người gì đâu mà mạnh như trâu.
Ngón nghề vệ sĩ 10 năm chưa động tới của cậu cũng không dùng được với người này rồi.
"Thả ra.
Anh thả ra…"
Giọng của Tiêu Hạ An càng lúc càng nhỏ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!