"Ta xin lỗi, Hạ An.
Ta không còn cách nào khác."
Trên lan can boong tàu không còn một bóng người, chỉ có tiếng sóng vỗ vào mạn tàu ầm ầm.
Chỉ tiếc là âm thanh đó không đến được với đêm hội đang diễn ra trong sảnh chính.
Hơn 30 phút trôi qua chưa thấy Tiêu Hạ An về, Thẩm Sơ Phong lập tức cảm thấy khó chịu.
Cậu ấy xin phép đi vệ sinh nhưng nếu là đi vệ sinh thì không thể nào lâu như vậy được.
Thình thịch… thình thịch…
Tiếng tim đập mạnh mẽ vang dội như đang cảnh báo Thẩm Sơ Phong một điều gì đó.
Không hiểu sao, mí mắt hắn giật liên tục.
Những lời người xung quanh nói hắn không nghe rõ một lời, cơn nôn nóng trong hắn bắt đầu bùng cháy mãnh liệt.
Tiêu Hạ An… Tiêu Hạ An đâu rồi…
"Hách Giai lại đây…"
Hách Cung Vân kéo con gái mình lại gần Thẩm Sơ Phong định giới thiệu, nhưng chưa kịp nói dứt câu, Thẩm Sơ Phong đã toan bỏ đi trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.
Hắn ta nhanh chóng đến nhà vệ sinh lục từng buồng tìm người, nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng của Tiêu Hạ An đâu cả.
Đây là trên biển, Tiêu Hạ An tuyệt đối không tự tiện bỏ đi đâu được.
Sự bất an dấy lên mãnh liệt.
Trái tim của Thẩm Sơ Phong đau nhói khôn cùng.
Hắn muốn tìm người, hắn muốn tìm người.
Từ sâu trong linh cảm của hắn cho biết, có chuyện không hay xảy ra rồi.
Tiếng nhạc trên tàu dừng lại, đại sảnh trở nên nhốn nháo.
Đội cảnh vệ lập tức túa ra khắp tàu tìm người.
Những người không hiểu chuyện gì xảy ra cũng tò mò, một lúc sau, mọi chuyện cũng trở nên sáng tỏ.
Nghe nói là người đi theo Thẩm thiếu gia đã mất tích rồi.
Tìm khắp nơi đều không thấy.
Đây là trên biển, khả năng cao là đã bị rơi xuống nước.
"CÂM MIỆNG."
Thẩm Sơ Phong nghe đám người kia bàn tán mà rồ lên như một con hổ dữ.
Ánh mắt hắn đục ngầu mất đi ánh sáng, hai mắt vốn màu xanh lục nay đã nổi lên gân đỏ làm người khác phải sợ hãi.
Không khí trở nên im bặt.
Mồ hôi của Thẩm Sơ Phong túa ra như suối, thế nhưng hắn vẫn lầm bầm trong miệng tự trấn an bản thân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!