Chương 30: Cứu Người

Chỉ trong vòng chưa tới một ngày mà Thẩm Sơ Phong có thể đem đến vật mấu chốt uy hiếp được ông khiến lão gia tử cực kì bất ngờ.

Nhìn đứa cháu không nên thân của mình trong video khiến ông thật sự tức giận.

Nếu đoạn video này lan truyền ra ngoài, đừng nói là Lâm gia không tha cho ông mà ngay cả mặt mũi Thẩm gia trong giới sợ là phải để cho người ta giẫm đạp lên.

"Thẩm gia sau này sẽ là của con.

Sơ Phong, con không tiếc vì một thằng đàn ông mà giẫm đạp lên nó như vậy sao."

"Ông nội, con có thể tự mình xây dựng nên một đế chế còn lớn mạnh hơn cả Thẩm gia nữa.

Nhưng ông thì không thể nữa rồi.

Thẩm gia bây giờ đang nằm trong tay của ông đó.

Tuỳ ông quyết định như thế nào thôi."

"Ha ha ha ha…"

Thẩm lão gia tử im lặng một chút rồi cười thật to, nụ cười nghe cực kì thoả mãn.

Ông không ngờ đứa cháu của mình mới hai mươi tuổi đã có thể khiến ông bối rối đến vậy.

Nó còn giỏi hơn cả ông ngày xưa nữa.

Nhìn Thẩm Sơ Phong, lão gia tử lại thấp thoáng thấy bóng dáng đứa con trai của mình.

Nếu như số mệnh đã định, thì thôi vậy… ông cũng không còn hơi sức nữa.

"Đi đi…"

Quản gia nghe được lệnh, liền dẫn cho người đem Tiêu Hạ An từ hình phòng ra.

Thẩm Sơ Phong có chết cũng không bao giờ quên được hình ảnh lúc đấy.

Hắn tự nhận bản thân là người có thể che giấu rất kĩ hỉ nộ ái ố.

Thế nhưng giây phút cậu được khiên ra, hai mắt của hắn tựa như phát nổ, não thậm chí còn không hoạt động được.

Tiêu Hạ An ở trong hình phòng một ngày một đêm, đã đạt đến cực hạn của bản thân.

Khâp cả người cậu đâu cũng là vết thương, chiếc áo trắng rách nát be bét dính đầy máu, thậm chí còn bị dính vào cả da thịt nữa.

Hai bàn chân bị dập nát không ra hình, trên mặt toàn bộ là vết ứ màu bầm trông cực kì đáng sợ.

Đúng là không chết, nhưng cũng không giống người sống.

Tiêu Hạ An ngất đi tỉnh lại mấy lần, ý thức mơ mơ hồ hồ, không cảm nhận được gì ngoài một vòng tay cực kì ấm áp.

Cậu cố mở to mắt nhìn, nhưng vì vết thương ở mắt quá sâu nên không cách nào mở được.

Thẩm Sơ Phong đơ người đỡ lấy người vệ sĩ thân cận của mình.

Hắn những tưởng mình sẽ chịu được, nhưng hoá ra, cậu đã chiếm một vị trí quá quan trọng trong tim hắn rồi.

Chút vết thương còn khiến hắn lo sốt vó lên huống chi là vết thương quá nặng như thế này.

"Không sao đâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!