Trong mắt Thẩm Sơ Phong, Tiêu Hạ An từ nhỏ đến lớn đều là người của hắn.
Hắn chính là bầu trời của cậu, tuyệt đối không được cãi lời hắn một câu.
Con đường tương lai phía trước của cậu, Thẩm Sơ Phong đã sắp xếp hết.
Tiêu Hạ An chỉ cần ngoan ngoãn làm theo là định sẵn cả đời sẽ không lo không sầu, sống trong sung túc giàu sang.
Thẩm Sơ Phong thực sự rất không thích người khác ra lệnh cho Tiêu Hạ An.
Bất kể người đó là ai, cho dù có là ông nội của hắn cũng không được.
Thẩm lão gia tử ngày hôm nay đã vi phạm vào cấm kị của hắn.
Thẩm Sơ Phong lúc này như con thú hoang bị thương gầm gừ, liên tục giơ móng vuốt ra bảo vệ lãnh địa của mình.
"Sơ Phong, ông nói lại…"
Cộp…
Tiêu Hạ An đặt mạnh lên bàn một khẩu súng lục.
Khẩu súng này chính là khẩu súng đã lấy chân của Thẩm Hàn Văn.
"Ý con là gì?"
Thẩm lão gia tử khó chịu, bàn tay nắm chặt quải trượng chứng tỏ ông đang rất lo lắng.
Ông không muốn tổn thương đứa cháu trai này của mình nhưng cũng không muốn nhân nhượng.
"Ông muốn đem Tiêu Hạ An đi, cứ lấy mạng con trước đã."
"THẨM SƠ PHONG."
Lão gia tử tức giận đến mức muốn nộ khí xung thiên.
Lão ta trước giờ tập trung bồi dưỡng cho đứa cháu này, không ngờ có ngày nó lại chống đối.
"Con…"
"Nếu hôm nay con cho người khác xâm phạm lãnh địa của mình, ngày hôm sau sẽ có người treo lên đầu con ngồi.
Đây chẳng phải là điều ông luôn dạy con hay sao?!"
Thẩm Sơ Phong nói một cách đương nhiên.
Còn nhớ hơn mười năm trước, ông nội trong lúc dạy bảo hắn đều nhấn mạnh điều đó.
Cho nên ý thức chiếm hữu lãnh địa của hắn rất mạnh.
Thẩm lão gia không ngờ điều mình dạy bảo lại trở thành tác dụng ngược như vậy.
Tiếng gậy gõ cộp cộp trên sàn, không khí yên lặng như tờ.
Thậm chí mọi người càng cố kìm nén tiếng thở, sợ quấy rối hai con mãnh thú đang gầm gừ nhau.
Thẩm Sơ Phong cũng không tỏ ra lo lắng hay sợ hãi, hắn chỉ lẳng lặng kéo Tiêu Hạ An về phía sau mình.
Cuối cùng, lão gia tử chống gậy quay lưng rời khỏi biệt thự.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!