*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi ra khỏi bệnh viện thú y, Doãn Trì đề nghị đưa Nam Vu Hạ về nhà, còn chưa để cậu từ chối thì anh liền mở cửa xe. Thế là Nam Vu Hạ không thể nào từ chối nữa, cuối cùng đành phải ngồi vào.
Suốt dọc đường đi cậu không ngừng than vãn về vết thương trên người con mèo, đặc biệt là lời của bác sĩ thú y
- cho rằng con mèo đã bị ai đó đánh: "Loại người này nên bị chặt chân và quăng xuống 18 tầng địa ngục, chắc hẳn Diêm Vương cũng muốn bóp cổ hắn mà giết cho rồi"
Doãn Trì "ừm" một tiếng, trong lúc chờ đèn đỏ, anh móc từ trong túi quần ra một viên kẹo đưa cho Nam Vu Hạ: "Kẹo này, ăn không?"
Lần này, Nam Vu Hạ không từ chối, cậu nhận lấy viên kẹo màu xanh nhạt được bọc trong giấy bóng kín, và nói lời cảm ơn.
Cậu không ngậm từ từ, mà trực tiếp ném nó vào miệng cắn nát, tiếng "rốp rốp" vang lên. Như thể rằng mình đang nhai cổ người đã làm con mèo bị thương.
"Đã bớt giận hơn chưa?" Doãn Trì cười khẽ, quay đầu hỏi.
Nam Vu Hạ bị hỏi bất ngờ, đột nhiên cảm thấy hành động của mình có chút trẻ con, hai má ửng đỏ lên, vội vàng chuyển chủ đề.
"Anh rất thích ăn đồ ngọt à?" Cậu hất cằm vào túi Doãn Trì, "Tôi thấy anh luôn mang theo đồ ngọt."
Câu trả lời của Doãn Trì rất ngắn gọn: "Không, cai thuốc."
Mùi bạc hà có chút nồng nặc, Nam Vu Hạ hít một hơi rồi cảm thấy toàn thân mát lạnh, tiếp tục hỏi: "Tại sao cai thuốc lại ăn kẹo bạc hà?"
"Không thì sao? Ăn Kim Tảng Tử Hầu Bảo hả? "
Nam Vu Hạ thấy bất mãn, lẩm bẩm nói: "Không được à?"
"Cổ họng tôi vẫn đang ổn. Khi nào hỏng rồi thì tính sau."
Nam Vu Hạ không nói gì, trở nên trầm mặc.
Doãn Trì thấy cậu có vẻ không vui, khi đến chỗ ở nhỏ của cậu, anh ấy nhân lúc cậu chưa xuống xe nhét thêm ba viên kẹo vào túi Nam Vu Hạ rồi nói: "Nghỉ ngơi sớm đi, con mèo sẽ ổn thôi."
Nam Vu Hạ gật đầu, nhìn theo bóng xe Doãn Trì dần khuất xa.
Cậu đi lên tầng vào nhà, ném hộp đàn violin trên lưng xuống ghế sô pha, xoa tay vào tóc với vẻ bực bội. Mặc dù con mèo đã được đưa đến phòng khám thú y, nhưng cậu vẫn không ngừng lo lắng về tình trạng của nó.
Lúc nhỏ Nam Vu Hạ từng nuôi hai con mèo: một con đẹp như một con rối xinh xắn và một con tam thể ngốc nghếch. Cả hai chú mèo đều do nhặt được, là bị người chủ trước đó bỏ rơi. Chính vì thế, câu nói lúc nãy của cậu với Doãn Trì là hoàn toàn không hề phóng đại. Nếu bắt được kẻ đã ngược đãi con mèo, Vu Hạ thực sự muốn chặt chân hắn, rồi ném vào chảo dầu chiên tới khi hai mặt đều chín vàng mới hả dạ.
Đã rất muộn rồi nhưng Nam Vu Hạ vẫn chưa ăn tối, dù trong lòng đã giận đến no, cậu vẫn quyết định mở tủ lạnh lấy nửa quả sầu riêng còn lại từ hôm qua, cắm chiếc thìa vào và ngồi trên sofa ăn.
Quả sầu riêng này còn có một câu chuyện riêng.
Từ nhỏ Nam Vu Hạ đã thích ăn sầu riêng, có lẽ vì cha mẹ cậu cũng thích món này, nên cậu đã quen với hương vị. Mỗi khi đi siêu thị, cậu thường mua một quả về, một mình ăn hết trong vài ngày.
Tuy nhiên, mùi sầu riêng khá nồng, chỉ cần mở cửa sổ khi ăn là hương thơm sẽ bay ngay sang nhà hàng xóm.
Một ông già khó tính sống cạnh nhà cậu đã không chịu nổi mùi này. Mỗi lần ngửi thấy mùi, ông ta lại đập cửa ầm ầm. Rồi sau khi Nam Vu Hạ mở cửa, ông ta bắt đầu chửi bới. Đỉnh điểm là khi ông ta mắng rằng mẹ cậu không biết dạy con, nói những lời xúc phạm nặng nề.
Bị mắng thì Vu Hạ có thể nhịn, dù biết mình không nên mở cửa sổ. Nhưng khi nghe ông ta xúc phạm gia đình mình, cậu cảm thấy quá đáng.
Sau đó, mỗi lần ăn sầu riêng Nam Vu Hạ đều cố ý mở toang cửa, còn bật quạt điện hướng ra ngoài, để mùi bay thẳng sang nhà lão đó.
Cậu thậm chí còn nghĩ đến chuyện bóc hết múi sầu riêng và nhét vào khe cửa nhà ông ta. Nếu không phải vì sầu riêng đắt quá, không được lãng phí, Nam Vu Hạ thật sự đã làm rồi.
Vậy nên miếng sầu riêng quý giá này được sót lại từ việc không nhét vào khe cửa của ông già kia.
Vị ngọt mát lạnh của sầu riêng tan chảy trong miệng, mềm mịn không kém gì kem. Nam Vu Hạ nằm nửa người trên ghế sofa, nhắm mắt tận hưởng cảm giác hạnh phúc tuyệt vời này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!