Chương 7: Ăn kẹo không?

Nam Vu Hạ rất hài lòng với công việc tại quán bar.

Mỗi ngày sau khi kết thúc lớp học lúc 3 giờ, cậu sẽ về nhà, nghỉ ngơi một chút rồi làm bài tập. Đến khoảng 5 giờ rưỡi, cậu lại ra ngoài đi làm ở quán bar. Thời gian rất thoải mái, chẳng có gì gấp gáp cả.

Với lại cậu cũng thích môi trường làm việc ồn ào như vậy. Dù sao khi về nhà, cậu cũng cần thời gian luyện đàn, nên việc biểu diễn ở quán bar cũng là một cách luyện tập, lại còn có tiền nữa.

Luyện đàn có người nghe bao giờ cũng thú vị hơn là tự luyện một mình. Mỗi lần chơi xong một bản nhạc, cậu còn được nhận tiếng vỗ tay, điều mà ở nhà không bao giờ có được.

Hôm ấy, Nam Vu Hạ chơi đàn đến khi quán bar đóng cửa. Anh Từ nói sẽ cho cậu nghỉ lúc 9 giờ, nhưng thực tế thì còn tùy vào lượng khách và mức độ được yêu thích của cậu. Nếu khách ít, cậu có thể về sớm, còn vào những ngày cuối tuần đông đúc, dù có chơi bài gì đi nữa, vẫn có người nghe, nên cậu cũng không thể về sớm.

Nhưng với Nam Vu Hạ, chuyện này không thành vấn đề, dù sao thì cậu đang làm việc theo giờ, chơi thêm thì lương tăng thêm vậy thôi.

Bây giờ đã gần 11 giờ, mấy nhân viên phục vụ đã tan làm hết, chỉ còn Doãn Trì là chưa về, anh vẫn đang chậm rãi lau dọn bàn ở phía sau quầy bar.

Cả quán chỉ còn lại hai người họ, Nam Vu Hạ nhẹ nhàng xoa nhựa thông lên vĩ đàn, lau đi lau lại, thỉnh thoảng liếc nhìn Doãn Trì xem anh đang làm gì.

Lau thêm vài lần nữa thì vĩ đàn sẽ bị mài hỏng mất, Nam Vu Hạ đành phải cất đàn và vĩ vào hộp, làm mọi động tác thật chậm để kéo dài thời gian. Trong đầu cậu đang suy nghĩ xem có thể giúp anh được gì không.

Quán bar tên là "Black Spade 7", trên tường phía sau có một bảng đèn neon hình lá bài 7 bích, giờ vẫn còn sáng.

Cuối cùng Nam Vu Hạ cũng nghĩ ra một việc có thể làm, vội vàng trèo lên ghế và tắt đèn, cảm thấy mình cuối cùng cũng giúp được chút ít.

Quán bar trở nên tối hơn nhiều, Doãn Trì ngẩng đầu nhìn qua, thấy Nam Vu Hạ vừa từ trên ghế xuống, liền lên tiếng: " Không cần tắt đèn đâu, để đó phòng trộm."

Nam Vu Hạ rụt đầu lại, đành phải leo lên ghế bật đèn lần nữa, trong lòng thì lầm bầm " Quán không thấy tốn điện hả ta".

Cậu muốn hỏi Doãn Trì có cần giúp gì không, nhưng lại sợ bị từ chối nên hỏi một câu vòng vo: "Anh làm bartender có mệt không?"

"Không mệt." Doãn Trì lắc đầu, nhướng mày hỏi lại: "Chưa về à?"

"Không sao đâu, em không vội." Nam Vu Hạ vừa nói xong thì thấy câu này hơi gượng, vội vàng thêm vào: "Em có giúp được gì không?"

Cậu hỏi mà chẳng tự tin, cố tỏ ra không quan tâm, nhưng từ góc độ nghiêng người về phía Doãn Trì cũng có thể thấy cậu cũng hơi mong đợi.

Doãn Trì ngước lên nhìn cậu, như thể đang suy nghĩ xem Nam Vu Hạ có thể giúp gì, cuối cùng nói: "Sao thế? Muốn giúp tôi mà hỏi như thể đang cầu xin gì đó vậy?"

Nam Vu Hạ càng không tự tin hơn, người cậu như quả bóng bị xì hơi, chỉ muốn lặng lẽ chuồn đi.

"Lần sau muốn giúp thì cứ nói thẳng, đừng vòng vo nữa."dường như Doãn Trì đang cố nhịn cười "Lại đây giúp tôi lau ly, rồi treo ly rượu vang lên."

"Ok anh!" Nam Vu Hạ lập tức chạy tới, đứng sau quầy bar, cầm một ly bia vừa rửa sạch, cẩn thận lau khô hết nước.

Cậu vừa lau ly vừa lén nhìn Doãn Trì, chỉ dám nhìn trộm qua khóe mắt, không dám nhìn thẳng.

Doãn Trì vốn quay lưng về phía Nam Vu Hạ, nhưng dường như nhận ra ánh mắt của cậu, nên quay người lại, hơi nghiêng về phía cậu. Anh đang bổ sung rượu vào tủ trống, bê một thùng sâm panh lên quầy. Tay áo sơ mi xắn đến khuỷu tay, để lộ cánh tay với những đường gân nhẹ nổi lên vì dùng lực.

Nam Vu Hạ không dám nhìn trộm nữa, cúi đầu chăm chú lau ly thủy tinh trong tay.

"Ăn kẹo không?"

Bỗng có một bàn tay đưa tới từ phía bên cạnh, trong lòng bàn tay có một viên kẹo bạc hà.

Doãn Trì cũng đang ngậm một viên kẹo trong miệng, lúc nói chuyện còn thoang thoảng hương bạc hà ngọt mát.

"Hả? Không cần đâu… cảm ơn anh." Nam Vu Hạ ngại ngùng từ chối, Doãn Trì nhún vai nhét viên kẹo vào lại túi áo.

Chẳng bao lâu sau, ly đã lau xong, Nam Vu Hạ cầm một ly rượu vang từ trong tủ khử trùng, loay hoay tìm cách treo lên giá đỡ.

Doãn Trì vẫn chưa xong việc, nhìn cậu nói: "Ly rượu vang lau xong thì cứ treo thẳng lên giá là được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!