*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vào lễ tốt nghiệp, Doãn Trì đến buổi lễ với tư cách là bạn trai của Nam Vu Hạ, chứng kiến cậu biểu diễn trong dàn nhạc giao hưởng vào lúc bắt đầu và kết thúc buổi lễ.
Khi đến đoạn nhạc cuối cùng, Nam Vu Hạ có một đoạn solo, cậu chơi một bản nhạc của Vivaldi*, giai điệu trong trẻo, du dương, khiến cả nghìn người dưới khán đài im lặng lắng nghe. Sau khi cậu biểu diễn xong, một tràng pháo tay vang lên như sấm dội.
* (Vivaldi) là tên của một nhạc sĩ nổi tiếng người Ý, Antonio Vivaldi (1678-1741). Ông là một trong những nhà soạn nhạc Baroque vĩ đại nhất, nổi tiếng nhất với các tác phẩm dành cho violin, đặc biệt là bộ concerto "Bốn mùa" (The Four Seasons). Tác phẩm này vẫn được coi là một trong những sáng tác vĩ đại và phổ biến nhất trong lịch sử âm nhạc cổ điển.
Sau khi Nam Vu Hạ nhận bằng tốt nghiệp, Doãn Trì đứng dưới sân khấu đợi cậu, ôm chặt lấy cậu xoay một vòng trong niềm vui.
Nam Vu Hạ mặc bộ lễ phục tốt nghiệp màu đen, nhẹ nhàng như một con bướm nhỏ.
Mọi người xung quanh đông đúc, nhưng Doãn Trì chẳng quan tâm, anh cúi đầu hôn Nam Vu Hạ, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy hông cậu, thì thầm bên tai: "Mừng em tốt nghiệp."
Nam Vu Hạ nhìn Doãn Trì một lúc lâu, rồi tháo mũ tốt nghiệp trên đầu xuống, cẩn thận đội lên đầu Doãn Trì, mỉm cười nói: "Chúc mừng anh tốt nghiệp nữa nhé."
Một số người nhìn về phía họ, có người bắt đầu chỉ trỏ, Doãn Trì vừa cao vừa nổi bật, lại còn ôm một cậu bạn trai ngoan ngoãn ưa nhìn càng thu hút sự chú ý.
Nam Vu Hạ chẳng bận tâm chút nào, nắm chặt tay Doãn Trì hơn, mặc kệ mọi người nghĩ gì, trong mắt cậu đó là sự ghen tị và ngưỡng mộ, cậu chẳng quan tâm.
Sau khi nhận xong bằng tốt nghiệp và chụp vài bức ảnh, Doãn Trì hỏi: "Em đói chưa?"
Nam Vu Hạ gật đầu vội vàng, từ sáng đến giờ cậu chưa ăn gì, lo lắng cho buổi biểu diễn, tâm trạng quá căng thẳng khiến cậu không thể ăn được gì, bây giờ bụng đã đói đến mức phát rồ.
"Muốn ăn đồ nướng ở chỗ đó." Nghĩ đến món thịt nướng, Nam Vu Hạ không kiềm chế được mà nuốt nước miếng, bụng cũng đúng lúc kêu lên.
"Mừng tốt nghiệp mà em lại muốn ăn cái này à? Hơi phù phiếm quá rồi."
"Không được sao?" Nam Vu Hạ bĩu môi, nhìn Doãn Trì từ dưới lông mày.
Chỉ cần Nam Vu Hạ làm vẻ mặt tội nghiệp là Doãn Trì không làm gì được, anh chỉ có thể bất đắc dĩ nắm tay cậu đi về phía bãi đỗ xe. "Được rồi, nghe em, muốn ăn gì cũng được."
Đến cạnh xe, Doãn Trì bảo Nam Vu Hạ đợi một chút, anh có một bất ngờ muốn tặng cậu. Nam Vu Hạ tò mò nhìn Doãn Trì mở cốp xe, lấy ra một món đồ.
Khi Doãn Trì lại gần, Nam Vu Hạ mới thấy đó là một chiếc hộp đàn violin màu nâu nhạt, trên đó buộc một chiếc nơ hồng to.
"Đây là quà cho em." Doãn Trì đưa hộp violin cho Nam Vu Hạ, có vẻ anh cảm thấy chiếc nơ hơi quá nên vừa vuốt tóc vừa nói: "Cửa hàng chỉ có nơ hồng thôi, tạm chấp nhận vậy."
Nam Vu Hạ ngẩn người một lúc lâu mới dám đưa tay nhận lấy, hộp violin nặng trĩu, chiếc nơ khá dễ thương. Khi mở hộp, bên trong là một cây đàn violin màu nâu nhạt, được lót bằng vải nhung mềm mại.
Nam Vu Hạ hít một hơi, lau tay lên áo mới dám cầm cây đàn lên, sợ làm bẩn nó.
Đây là một cây violin Campus của Đức, đắt gấp mấy lần cây đàn cậu đang dùng, màu sắc sáng bóng, âm thanh trong trẻo, và ngay cả hộp đàn cũng có chất liệu tuyệt vời.
"Campus" là tên một dòng đàn violin của hãng Palatino, cụ thể là mẫu VN-350. Dòng đàn này được đánh giá cao về chất lượng so với giá thành, phù hợp cho người mới học và học sinh, sinh viên.
Cây đàn này quá quý giá, Nam Vu Hạ không biết phải nói gì, ấp úng nói: "Nhưng mà… em… em không có gì để tặng lại anh cả."
Doãn Trì dựa vào xe, hai ngón tay che miệng, cười khẽ: "Đây là quà tốt nghiệp cho em, sao phải tặng lại anh."
"Em thích lắm, cảm ơn anh." Nam Vu Hạ ngẩng lên hôn nhẹ lên môi Doãn Trì, "Mấy hôm trước em còn đang nghĩ liệu có nên thi nghiên cứu sinh âm nhạc của H Đại không, như vậy em có thể dùng cây đàn này."
Doãn Trì nhăn mặt vì cái hôn không đủ chân thành, kéo Nam Vu Hạ lại, lại hôn một cái rồi mới chịu buông ra: "Nhanh lên, đăng ký chưa?"
"Nhưng em vẫn chưa biết có nên thi hay không, nếu không đỗ…" Nam Vu Hạ nói đến đây thì im bặt, ôm cây đàn ngẩng đầu không biết đang nghĩ gì.
Doãn Trì lại đội chiếc mũ tốt nghiệp lên đầu Nam Vu Hạ, ấn nhẹ rồi vuốt tóc cậu, thản nhiên nói: "Muốn làm gì thì làm đi, đừng suy nghĩ linh tinh, yên tâm, không đỗ cũng không sao, tối về nhà mình làm chuyện đó."
Mặt Nam Vu Hạ lại đỏ lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!