Doãn Trì và Nam Vu Hạ lập tức về nhà.
Về nhà của Doãn Trì.
Mới bước vào cửa thì bên ngoài bắt đầu đổ mưa. Thành phố này lúc nào cũng thế, chiều tối không một gợn mây, vậy mà chỉ vài tiếng sau lại mưa gió ầm ầm, sấm chớp dày đặc, mưa như trút nước.
Ban công của Doãn Trì là ban công ngoài trời, không có mái che, khi mưa thì phải đem những cây sen đá vào nhà không thì chúng sẽ bị ngập. Vừa vào nhà, anh liền chạy ra ban công, Nam Vu Hạ vội vã theo sau để giúp đỡ.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, cả thành phố bị nước xối đến mờ mịt, có vẻ trời sẽ không tạnh mưa trong thời gian ngắn.
Sen đá thực sự rất nhiều. Hai người vội vàng chuyển từng chậu vào nhà, mưa rơi xuống ban công, khiến cả người lẫn cây đều bị ướt sũng.
Diện tích trong nhà có vẻ không đủ, mấy chậu sen đá phải đặt cả trong nhà vệ sinh mới hết.
Sầu Riêng, con chó giống chăn cừu Đức cực kỳ nghịch ngợm, cứ quấn lấy hai người, nó mặc kệ bộ lông bị ướt, thậm chí trở nên lấm lem. Doãn Trì dùng chân đẩy nó ra, nó lại lao về phía anh, chỉ khi bị mắng vài câu thì mới ngồi im một chút.
Cuối cùng cũng dọn chuyển xong, Nam Vu Hạ vội vã chạy tới đóng cửa kính của ban công lại, ngăn cơn mưa ngoài cửa sổ. Doãn Trì vuốt tóc, nước vẫn còn đọng lại ở chân tóc, tạo thành một vũng nhỏ trên sàn.
Mọi thứ xung quanh lại trở nên yên tĩnh, chỉ còn âm thanh của mưa rơi lộp độp trên mái nhà. Phòng khách đầy ắp cây sen đá, ngay cả giá sách của Doãn Trì cũng không được bỏ qua, những cây sen đá chen chúc vào nhau, ngập tràn trong nhà.
Nam Vu Hạ nhìn quanh một lượt, lẩm bẩm nói: "Anh nên lắp mái cho ban công thì hơn."
Doãn Trì bật cười. Ban đầu vai chỉ hơi run run, sau đó không kìm nổi cười thành tiếng, mắt anh híp lại thành một khe nhỏ.
Đây là lần đầu tiên Nam Vu Hạ thấy anh cười như vậy, nhìn anh một lúc, rồi cũng bật cười.
Cậu bắt đầu hồi tưởng lại nụ hôn giữa cậu và Doãn Trì lúc vài giờ trước. Nụ hôn này rõ ràng hơn rất nhiều, lần đầu tiên hôn anh là khi say rượu, chỉ nhớ là cảm giác mềm mại ấm áp, nhưng lần này mới thật sự gọi là hôn.
Dịu dàng và lưu luyến, trong mắt cả hai chỉ có đối phương, giống như thế giới xung quanh chỉ còn là phông nền…
Nụ hôn đầu tiên và thứ hai của cậu đã dành cho Doãn Trì, nụ hôn thứ ba, thứ tư và tất cả những nụ hôn sau này, cậu đều muốn dành cho anh.
Cửa kính cách âm tiếng mưa ngoài trời, Nam Vu Hạ cắn môi, khẽ hỏi: "Anh… thích kiểu con trai thế nào?"
Cậu không biết mình đang mong đợi câu trả lời thế nào, chỉ là nghĩ rằng bất kể
Doãn Trì thích kiểu con trai thế nào, cậu sẽ cố gắng trở thành kiểu đó. Cậu thích Doãn Trì quá, muốn được ở bên anh.
Doãn Trì nhìn cậu rất lâu, lâu đến mức Nam Vu Hạ tưởng anh sắp trở thành tượng luôn rồi. Thế là cậu không dám nói gì, chỉ biết lo lắng xoa tay.
Trên đường về, Doãn Trì vừa lái xe vừa kể cho Nam Vu Hạ về những chuyện khi còn học đại học, thật ra việc quyết định bỏ học, dành toàn bộ thời gian và sức lực để học về rượu và pha chế cocktail không hề dễ dàng. Doãn Trì nói anh không hối hận về quyết định này, chỉ là tiếc là lúc đó không suy nghĩ kỹ hơn trước khi quyết định.
Lúc đầu khi muốn học pha chế cocktail, anh chỉ ngồi một mình trong ký túc xá pha chế linh tinh, trộn nước gừng, nước cam và rượu tequila vào với nhau, kết quả vừa ngọt vừa đắng, còn cay đến mức suýt độc chết người ta.
Việc học pha chế cocktail không phải là một con đường dễ dàng, bố mẹ anh cũng không ủng hộ, họ cho rằng chỉ là làm phục vụ, lại còn phải trả tiền để học mấy năm trời.
Việc không có sự ủng hộ từ người xung quanh là một cú sốc lớn đối với anh.
Anh muốn học pha chế nhưng không có thời gian, không có sức lực, cũng không có tiền để học, không học nhưng lại không thể từ bỏ.
Doãn Trì nói xong, tay thò vào trong túi áo lục một lúc, nhưng anh không tìm thấy thứ mình cần. Cuối cùng anh rút ra một điếu thuốc, im lặng một lúc rồi mở cửa xe, hỏi Nam Vu Hạ: "Em có phiền không?"
Nam Vu Hạ không nói là phiền hay không phiền, chỉ lục lọi trong túi áo, lấy ra ba viên kẹo bạc hà, đưa cho Doãn Trì. Ba viên kẹo này là Doãn Trì trước đó đã cho cậu, cậu vẫn giữ lại chưa dám ăn.
Vậy là cuối cùng Doãn Trì vẫn không châm điếu thuốc.
Cả căn phòng im ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập của đối phương, một lúc lâu sau, Doãn Trì mới lên tiếng, giọng nói bình tĩnh nhưng rất nghiêm túc: "Thích kiểu con trai dễ thương, hơi nhút nhát, thường hay đỏ mặt, còn biết chơi đàn violin."
Nam Vu Hạ ngạc nhiên ngước mắt lên, đúng như dự đoán, cậu đỏ mặt. Sau một lúc suy nghĩ, trước khi Doãn Trì hỏi, cậu chủ động nói: "Em thì thích con trai có đôi mắt độc đáo không giống nhau, toàn thân đều có mùi bạc hà, tóc hơi xoăn, lại còn biết pha chế cocktail."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!