Chương 33: Em không muốn chúng ta chỉ là bạn

Doãn Trì lái xe đưa Nam Vu Hạ đến con phố ăn đêm mà họ từng đến trước đó. Hai người họ tìm một quán nướng ngoài trời và ngồi xuống.

Thời tiết oi bức, đừng nói đến ăn thịt nướng, chỉ cần đứng ở ngoài một lát thôi cũng đã thấy như bị thiêu sống, nhưng Nam Vu Hạ lại không hề phàn nàn. Cậu cảm thấy, chỉ cần là Doãn Trì chọn thì đều được hết.

Hai người gọi một bàn đầy món xiên nướng, nhưng chẳng ai động đũa, cứ ngồi nhìn nhau, chờ xem ai sẽ là người lên tiếng trước. Nội tâm Nam Vu Hạ đấu tranh một lúc lâu, mấy lần muốn lên tiếng lại thấy không đúng lắm, thế là lại im lặng.

Cậu không thể làm gì hơn ngoài tập trung vào bức tường phía sau Doãn Trì, nghiên cứu những vết xước cũ hằn trên đó, còn trong lòng lại đang nghĩ cách tẩu thoát, nghĩ không biết nếu cậu lén bỏ đi không thì Doãn Trì có nhận ra không.

Có thể là sẽ nhận ra, vì anh đang nhìn cậu chằm chằm.

"Hai hôm nay sao cứ tránh mặt anh?" Doãn Trì uống một ngụm bia, chậm rãi mở lời, "Đến ngay cả làm bạn, em cũng không muốn nữa sao?"

Nam Vu Hạ chưa kịp nghĩ nhiều đã buột miệng nói: "Em không muốn chúng ta chỉ là bạn "

Giọng c** nh* đến mức gần như không nghe rõ, đó cũng là câu trả lời theo bản năng. Nói xong, cậu lại cảm thấy chưa đủ rõ ràng, khẽ thêm một câu: "Dù sao cũng đã hôn nhau rồi."

Doãn Trì không ngờ cậu lại ngây thơ như vậy, càng không ngờ cậu lại nói thẳng như thế. Anh nuốt ngụm bia, suýt nữa bị sặc, mãi mới bình tĩnh lại.

Anh nheo mắt, do dự hỏi: "Em thích anh à?"

Nam Vu Hạ gật đầu một cái thật mạnh, làm sao mà không thích cơ chứ, từ lúc gặp anh đã thích rồi. Đó không phải là loại yêu thích nhất thời, mà là mong muốn được bên anh lâu dài.

Cậu muốn đi chơi cùng Doãn Trì, muốn mời anh đến lễ tốt nghiệp của cậu, muốn hôn anh, muốn ngủ chung với anh. Loại tình cảm này rất dịu dàng, nó khiến cậu cảm thấy thật sự ấm áp từ trong tâm khảm. 

Doãn Trì suy nghĩ làm sao để trả lời, cuối cùng anh nói: "Em chưa thật sự hiểu anh đâu."

Bao nhiêu lần trước đây, anh và Nam Vu Hạ ra ngoài, đến nhà cậu chơi, đi thăm trường đại học của cậu, mời cậu đến nhà mình, thậm chí còn phát sinh những việc đáng lẽ không nên có.

Họ ngồi trên những chiếc ghế nhỏ trong quán, phía sau Doãn Trì là bức tường, anh ngả người ra sau một chút, dựa vào tường, hai tay nhét vào túi quần, ngón tay xoa nhẹ vào hai đồ vật trong đó.

Trong túi quần bên trái là một hộp thuốc lá, còn túi quần bên phải là ba viên kẹo bạc hà. Mấy ngày nay, anh đã không biết bao nhiêu lần muốn lấy thuốc ra châm lửa, nhưng rồi lại tự kiềm chế bản thân, anh hiểu rõ, đã cai được thì không nên quay lại.

Ban đầu, anh không hề muốn có một mối quan hệ nghiêm túc với cậu, nhưng lại rất đáng ghét ở chỗ luôn bày ra những trò tán tỉnh v* v*n cậu nhóc này. Lúc này, Doãn Trì biết mình sai rồi, anh không nên đến gần Nam Vu Hạ, dù chỉ một lần nữa. 

Nghiêm túc mà nói, anh không nghĩ rằng đứa nhỏ lại chân thành thích mình, còn can đảm nói ra. Thế nên bây giờ nhất định phải nói rõ ràng, đó là lý trí, và cũng là trách nhiệm với cậu, một cậu bé ngây thơ, dễ thương, trong sáng như hoa tuyết đầu xuân. 

Doãn Trì quyết định rồi mở miệng, nhưng Nam Vu Hạ lại vội vàng, cậu nhạy bén nhận ra Doãn Trì sắp nói điều gì đó mà mình không muốn nghe. Trước khi anh lên tiếng, cậu vội vàng đưa tay che miệng anh, nghĩ rằng nếu anh không nói được gì thì sẽ không thể từ chối mình.

"Có phải chỉ vì chưa học xong đại học không?" Cậu nói mà không suy nghĩ, giọng hơi run vì vội vàng, "Có phải vì anh rất giỏi đánh nhau không? Em biết hết mà, em còn hiểu anh hơn anh nghĩ đấy, những chuyện kia của anh em đều biết cả."

Nam Vu Hạ nhìn thẳng vào mắt Doãn Trì, tiếp thêm can đảm cho bản thân mà lớn tiếng nói: "Nếu còn có gì chưa biết, anh có thể nói với em, em luôn sẵn sàng nghe!"

Doãn Trì ngẩn ra, lời chưa nói bị nghẹn lại.

Hai người ở bàn bên nghe thấy liếc nhìn qua, nhưng Nam Vu Hạ chẳng quan tâm, thản nhiên tiếp tục nói.

"Em thỉnh thoảng cũng cúp học, có môn triết học là em ghét lắm, suốt ngày nghĩ thầm giáo sư lớn tuổi như này có thể bị đãng trí không, đừng lên lớp nữa." Nam Vu Hạ ánh mắt sáng lên, giống như một học sinh ngoan lần đầu trốn học hay làm chuyện xấu, vừa đáng yêu lại vừa nghịch ngợm, "Mà em cũng giỏi đánh nhau đấy, em rất lợi hại đó. Nếu anh cảm thấy em đánh nhau không giỏi, em sẽ đi luyện tập, học 3-5 năm quyền anh, sau này cơ bắp có khi còn to hơn anh, nếu kẻ thù của anh đến, để em bảo vệ anh."

Cậu nói rất nghiêm túc, chẳng có chút phóng đại nào, cứ như thể ngày mai sẽ đi đăng ký học quyền anh luôn vậy.

"Em, em…" Nam Vu Hạ dừng lại, cố gắng nhớ xem mình còn làm gì xấu không, "Lần trước em không muốn làm bài tập, nên bảo thầy giáo là bài tập bị Bánh Bao Nhân Trứng Sữa gặm mất rồi. Thầy giáo bảo không sao, lần sau chú ý là được."

Doãn Trì bị những lời nghiêm túc của cậu làm cho bật cười, nhưng lại sợ làm tổn thương lòng tự trọng của cậu, đành im lặng. Nam Vu Hạ vẫn giữ tay trên miệng 

Doãn Trì, bàn tay hơi ướt mồ hôi, nhưng cậu không để ý, cứ áp chặt lên mặt anh.

"Em sẽ uống thêm sữa bò, không chừng còn cao hơn anh, sau này em sẽ bảo vệ anh."

"Anh cũng đã sờ mặt em rồi, cái này gọi là sàm sỡ đó, tán tỉnh em, bây giờ lại muốn chối ư?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!