Tiếng ve kêu om sòm từ ngoài cửa sổ vọng vào, một tia nắng len qua khe rèm chưa kéo kín. Nam Vu Hạ thức dậy, theo thói quen ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ trên tủ đầu giường.
Mười rưỡi.
Trên môi cậu còn vương lại một chút hương ngọt mát, vị bạc hà.
Nam Vu Hạ ngẩn người một lúc, chui đầu vào chăn, những chuyện tối qua bắt đầu hiện ra rõ mồn một trong đầu.
Cậu nhớ hết, không thiếu một chút nào, tất cả đều rõ như ban ngày.
Bao gồm việc cậu đến hộp đêm, bị ép uống một ly rượu, Doãn Trì đến tìm, ôm cột thép gọi là "anh Doãn Trì", bao gồm cả việc cậu được Doãn Trì đưa về nhà, và những lời cậu nói với anh.
Nam Vu Hạ nhớ hết.
Bánh Bao Nhân Sữa Trứng thấy cậu tỉnh dậy liền chạy đến tìm chơi, dùng móng vuốt cào cào vào chân cậu, thấy không móc ra được thì vồ lấy cái đầu Nam Vu Hạ lộ ra ngoài chăn.
Nam Vu Hạ thở d ốc, mắt mở to, nghĩ đến mà sợ. Sao mình lại ngu thế nhỉ? Biết rõ không nên nói ra lời thích mà vẫn cứ nói, dù có say cũng không nên mượn cớ.
Cậu không chỉ tỏ tình với Doãn Trì, Doãn Trì có phải… đã từ chối thẳng thừng luôn rồi không?
Mũi cậu ê ẩm, cổ họng nghẹn lại, cảm giác như bị cảm vậy. Nhưng Nam Vu Hạ biết rõ ràng, cậu không bị cảm, căn bệnh này dù có chữa thế nào cũng không khỏi.
Tối nay còn phải đi làm, nhưng cậu chẳng muốn đi, thà là đừng bao giờ quay lại quán bar Black Spades.
Nam Vu Hạ không chắc mình có nên giả vờ như không có gì xảy ra không, càng không biết mình có muốn giả vờ rằng nụ hôn đó chỉ là giả hay không.
Có lẽ, bây giờ đến làm bạn cũng chẳng thể nữa, chỉ còn có thể là người dưng.
Nam Vu Hạ càng nghĩ càng khó chịu, túm lấy Bánh Bao Nhân Sữa Trứng, vùi mặt vào bộ lông mềm mại của nó hít một hơi sâu, tâm trạng mới hơi đỡ chút.
Bánh Bao Nhân Sữa Trứng lật người ra, để lộ bụng và bắt đầu ngáy ngủ.
Cậu nằm nửa ngày mới dậy, hoảng hốt mà đứng giữa phòng, đầu óc choáng váng. Cảm giác say rượu thật sự rất khó chịu, đầu đau như muốn nứt ra, muốn ói nhưng chẳng thể, cảm thấy từ đầu đến chân đều khó chịu.
Nam Vu Hạ không ăn sáng, chỉ uống một cốc nước, cả sáng ngồi lì trên sofa, nhìn Bánh Bao Nhân Sữa Trứng hớn hở chạy lung tung trong phòng.
Cả ngày chẳng làm gì, chỉ cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, chẳng mấy chốc đã đến chiều, đến lúc phải đi làm ở quán bar.
Thôi, kệ đi, không đi nữa. Giả vờ như trên đời này không có người như cậu đi.
Nam Vu Hạ quyết định rồi, cảm thấy tâm trạng tốt hơn một chút, định luyện đàn một lúc. Đàn violin của cậu vẫn để ở góc phòng khách, nhưng khi bước vào phòng khách thì phát hiện nó không ở đó.
Đàn của cậu đâu rồi?
Chiếc đàn violin hơn năm nghìn tệ của cậu đâu rồi?
Cái đàn lớn như vậy của cậu vậy mà biến đâu mất rồi??
Nam Vu Hạ giật mình, lập tức tỉnh táo lại, ngồi phịch xuống sofa, cố gắng nhớ lại cái đàn đắt tiền của mình đã bay đâu mất.
Cậu vẫn cầm theo khi ra khỏi câu lạc bộ, sau đó lên xe của Doãn Trì, nhưng khi lên tầng dường như cả hai người đều không cầm theo.
Chắc là để trên xe của Doãn Trì rồi, không còn chỗ nào nữa.
Chết rồi, vậy thì chỉ còn cách đến quán bar thôi.
Lạc quan mà nói, ít nhất là không mất, nhưng Nam Vu Hạ nghĩ lại, thà mất còn hơn.
"A!" Nam Vu Hạ kêu to một tiếng, nằm phịch xuống sofa, lấy gối đắp lên đầu. Đúng là đau khổ trần gian mà, giờ vẫn còn sớm không bằng cứ chết quách đi cho xong.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!