May mà xung quanh ồn ào, nên không ai chú ý đến họ cả.
Nam Vu Hạ ôm chặt ống thép, Doãn Trì không thể nào kéo cậu ra được. Còn Nam Vu Hạ bị anh kéo một cái, quay lại vừa tội nghiệp vừa lo lắng nói: "Anh Doãn Trì của em."
Cuối cùng Doãn Trì hết cách, chỉ đành tiến lên một chút. Ngực anh dán vào lưng Nam Vu Hạ, thì thầm vào tai cậu: "Anh là anh Doãn Trì của em nè, em có muốn ôm anh không?"
"Anh không phải." Nam Vu Hạ ôm chặt ống thép, lại dán gần hơn một chút, cười ngây ngô nói, "Người này mới phải."
"……" Phải con mẹ nhà em.
Doãn Trì thật sự muốn trực tiếp ôm lấy Nam Vu Hạ, bế cậu lên, nhưng xung quanh toàn người, còn có mấy gã háo sắc đang hóng chuyện nữa.
Cuối cùng Doãn Trì đành vừa dụ dỗ vừa lừa Nam Vu Hạ xuống khỏi cột thép, bảo cậu ôm lấy mình rồi đi về phía cửa.
Dương Tiêu ở bên kia câu lạc bộ, phản ứng chậm chạp phát hiện ra tình huống dở khóc dở cười ở chỗ này. Hắn chen qua đám đông lao tới, vừa lúc thấy Nam Vu Hạ dựa vào lòng Doãn Trì, khóe môi cong lên không hạ xuống được, vẻ mặt không đứng đắn.
"Ê! Làm sao thế này? Ủa, sao mà bám chặt nhau quá vị?"
Doãn Trì lười giải thích, dẫn Nam Vu Hạ đi về phía cửa, khi đi qua Dương Tiêu mới vỗ vai anh ta, "Cảm ơn nhé, hôm nào mời cậu ăn cơm."
Câu lạc bộ có điều hòa, vừa mở cửa đã có luồng hơi nóng ập vào, hai người dán sát vào nhau càng cảm thấy nóng, nhưng Doãn Trì không buông tay, còn ôm Nam Vu Hạ chặt hơn một chút, đề phòng cậu ngã.
"Đi thô! Lên xe, anh đưa em về nhà."
Nam Vu Hạ ban đầu ngoan ngoãn ôm lấy Doãn Trì, nghe nói lên xe, bỗng nhiên không chịu, lảo đảo đi về phía lề đường, Doãn Trì không kịp phòng bị, bị cậu kéo đi hai bước.
Một chiếc xe điện màu xanh neon vẽ trái tim hồng đậu bên đường, Nam Vu Hạ giơ tay cầm lấy tay vịn, Doãn Trì bèn nhanh tay kéo cậu lại, "…… Không phải chiếc này."
Doãn Trì nhìn thấy Nam Vu Hạ có ý đi về phía một chiếc xe đạp dán sticker nhỏ, vội vàng ôm chặt lấy cậu, "Cũng không phải chiếc này."
Nam Vu Hạ ôm chặt đàn violin trong tay, Doãn Trì vừa ôm vừa kéo cậu đến bên chiếc xe của mình, mãi mới mở được cửa.
"Ê, anh làm gì vậy?" Nam Vu Hạ bị anh chạm phải chỗ ngứa, cả người như con sâu lông vặn vẹo một chút, lớn tiếng nói: "Người xấu muốn bắt nạt tui kìa."
"Người xấu muốn đưa em về nhà." Doãn Trì cố gắng kéo cậu vào, thế mà hộp đàn kẹt lại trên khung cửa xe.
Anh đưa tay muốn lấy cây đàn từ tay Nam Vu Hạ để bỏ vào cốp sau, nhưng chưa kịp chạm vào thì Nam Vu Hạ ngay lập tức ôm đàn chặt hơn, mặt đầy vẻ không tin tưởng.
"Đ
-đừng làm rơi vỡ nó, nó đắt lắm." Nếu cậu có đôi tai như chó con thì chắc hẳn đã rủ xuống, giọng tội nghiệp tủi thân nói, "…… Không có tiền mua nữa."
Doãn Trì ngẩn ra một chút, rồi lại vừa dỗ vừa an ủi, cuối cùng cũng lấy được cây đàn, đặt vào cốp xe, động tác nhẹ nhàng hơn hẳn, lúc đóng cửa xe anh còn dừng lại một chút, liếc nhìn vào nhãn hiệu trên hộp đàn rồi thầm ghi nhớ trong lòng.
Cả đoạn đường, Nam Vu Hạ nằng nặc muốn kể cho Doãn Trì một câu chuyện, bảo sẽ ru anh ngủ.
"Ngày xưa, ngày xưa……" Cậu nói được vài câu rồi quên mất mình đang muốn nói gì.
Doãn Trì không chỉ phải lái xe mà còn phải đối phó với tiểu tổ tông đang lảm nhảm bên cạnh, vừa dỗ vừa khen câu chuyện của cậu thật hay.
Cuối cùng cũng đến dưới nhà Nam Vu Hạ, Doãn Trì dìu cậu lên lầu, móc chìa khóa của anh mở cửa.
Bánh Bao Nhân Sữa Trứng nghe thấy tiếng cửa mở, đầu tiên là nhảy vài bước đến đón, khi thấy là Doãn Trì thì ngần ngại, khom người rồi lén lút chui dưới sofa.
Nam Vu Hạ mềm nhũn như một con mèo nằm dài, không khác gì một thớ bột mì tan chảy đang ngủ.
Mãi đến khi xung quanh yên tĩnh trở lại, Doãn Trì mới từ từ nhận ra mình vẫn đang nắm tay Nam Vu Hạ, không hề buông ra. Tay cậu hơi mềm, lại ấm áp, đầu ngón tay trái có những vết chai nhẹ, chắc hẳn là do kéo đàn lâu ngày.
Về đến nhà, Doãn Trì cũng không kiêng cử gì nữa. Anh cúi người xuống bế cậu lên, ôm vào trong phòng ngủ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!