Chương 28: Tán tỉnh

Khi vị khách cuối cùng ngồi ở quầy bar rời đi, Nam Vu Hạ mới lên tiếng, cậu có tỏ vẻ bình thản: 

"Nghe nói anh đi thi lấy chứng chỉ à?"

"Ừ."

Doãn Trì xoay nhẹ ly rượu trong tay, giọng rất dịu dàng: "Sao thế?"

Anh nhìn về phía Nam Vu Hạ, thấy cậu nhoài nửa người qua quầy bar, ánh mắt long lanh nhìn mình, đúng thật giống như một chú cún con. Nếu cậu có đuôi, chắc chắn bây giờ nó đã ve vẩy không ngừng.

"Không, không có gì." 

Nam Vu Hạ nhún vai. Không ngờ làm bartender cũng có nhiều tiêu chuẩn như vậy, còn cần cả chứng chỉ chuyên môn. Cậu bắt đầu tò mò, nhỏ giọng hỏi:

"Vậy… có thể cho em xem không?"

Doãn Trì thoải mái gật đầu. Anh lau tay, vắt khăn lên vai rồi mở ngăn kéo dưới quầy bar, lấy ra một quyển sổ nhỏ, kẹp giữa hai ngón tay đưa qua.

Những thuật ngữ trên đó Nam Vu Hạ đều không hiểu, dù là "Bartender cao cấp" hay "Bartender trung cấp" với cậu cũng chẳng khác biệt gì. Chỉ thấy cuốn sổ mỏng manh này như mang theo quyền lực rất lớn, vì để lấy được nó, Doãn Trì đã nghỉ làm ở quán bốn ngày liền. Và không được gặp anh suốt bốn ngày qua là cái giá mà Nam Vu Hạ phải trả cho nó.

"Đỉnh thật." Nam Vu Hạ nâng niu chứng chỉ bartender, cẩn thận trả lại cho Doãn Trì, thấy anh cất vào ngăn kéo mới yên tâm.

Mong nó đừng có mất, lỡ mà phải thi lại, ảnh lại nghỉ làm vài bữa nữa thì biết làm sao.

Doãn Trì nhún vai: "Không có gì to tát cả, chỉ là lương cao hơn chút thôi."

Hỏi về lương của người khác là điều không lịch sự, nhưng Nam Vu Hạ nghe vậy vẫn không khỏi tò mò. Cậu không có ý gì khác, chỉ thấy tò mò thôi.

Doãn Trì chẳng cần nhìn cũng biết Nam Vu Hạ đang nghĩ gì, nhưng không nói ra. Anh nhếch miệng, lắc lắc ly đong trong tay rồi hỏi:

"Muốn học không?"

Nam Vu Hạ mở to mắt, nhìn ly đong nhỏ xinh trong tay Doãn Trì trông như chiếc đồng hồ cát. Ngón trỏ bàn tay phải của anh đeo một chiếc nhẫn bạc, càng làm tôn lên vẻ đẹp đôi bàn tay dài và thon khi cầm ly.

Cuối cùng, như bị ma xui quỷ khiến, Nam Vu Hạ gật đầu, hơi mong chờ mà tiến lại gần hơn.

Quầy bar lúc đó không có nhiều khách. Doãn Trì nhìn xung quanh, thấy không ai gọi đồ uống thì mở cửa bên hông quầy, nghiêng người để Nam Vu Hạ vào.

Nam Vu Hạ đã từng đứng sau quầy bar, cậu thường giúp Doãn Trì dọn dẹp khi tan làm mà không có khách. Nhưng lần này cảm giác khác hẳn. Trong quán bar đông người, cậu có cảm giác mình cũng là một bartender chuyên nghiệp, trông cực ngầu, không kiềm được mà đứng thẳng người, ưỡn ngực.

Doãn Trì nhìn cậu một lúc, đảo mắt rồi vỗ nhẹ lên đầu Nam Vu Hạ:

"Muốn học gì?"

"Loại rượu ngầu nhất là gì? Dạy em đi!" Nam Vu Hạ ngó nghiêng xung quanh, thứ gì cũng thấy mới lạ.

Doãn Trì nhướng mày, cười hỏi: "Muốn nhìn hay muốn uống?"

Anh lấy từ dưới quầy ra một chai thủy tinh trong suốt còn nửa chai, gắn vòi rót dài vào miệng chai, đưa cho Nam Vu Hạ rồi chỉ cách cầm.

Bước đầu tiên trong việc học pha chế là rót rượu. Dù là rót thẳng vào ly, vào ly đo lường hay vào bình lắc, mỗi cách rót đều có những kỹ thuật riêng, tùy thuộc vào loại rượu và lượng còn lại trong chai.

Không biết tại sao, hoặc có lẽ chọc câu khá vui, Doãn Trì đã bỏ qua bước dễ nhất là rót rượu vào bình lắc. Anh đặt trước mặt Nam Vu Hạ một ly đo lường nhỏ với miệng ly không quá 5 cm.

"Dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy cổ chai, thả lỏng cổ tay." Doãn Trì đứng sau Nam Vu Hạ, cúi đầu nhìn cậu thao tác: "Cầm cao lên một chút nữa, như vậy dễ điều khiển hơn. Rót nhanh hơn chút, sẽ không bị đổ."

Không biết có phải do hay cầm bình lắc đá không mà đầu ngón tay Doãn Trì hơi lạnh. Lúc tay anh chạm vào mu bàn tay Nam Vu Hạ, có cảm giác lành lạnh, cậu giật mình, "Á" lên một tiếng , cả người run nhẹ. Cậu không nhịn được, ngước lên lén nhìn anh. Đây là lần đầu tiên Nam Vu Hạ quan sát Doãn Trì ở khoảng cách gần như vậy, cậu lén nhìn hàng mi hơi cong và khóe mắt hơi xếch của anh.

Đẹp quá.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!