Chương 27: Kẹo ngọt

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi dàn nhạc giao hưởng chỉ định hai người chơi violin chính, họ đã phải tập luyện gấp rút, vì chỉ còn một tháng nữa sẽ biểu diễn tại lễ tốt nghiệp. Tổng cộng có ba bản nhạc, mỗi bản gần mười phút, cần phải luyện tập thêm rất nhiều.

Tuần trước, ban nhạc thông báo rằng họ sẽ tập luyện nhiều hơn vào buổi sáng. Các lớp học ở trường sẽ bắt đầu sớm nhất là lúc tám giờ, nhưng thời gian tập luyện thường sẽ kéo dài từ 7 giờ đến 7 giờ 50.

Sinh viên ở ký túc xá còn đỡ, nhưng Nam Vu Hạ thì khổ lắm. Cậu phải dậy trước sáu giờ và chuẩn bị đi tàu điện ngầm đến trường.

Bây giờ còn quá sớm, Nam Vu Hạ cảm thấy đầu óc mình còn chưa khởi động. Cậu lơ mơ nghe tiếng nhạc của ban nhạc. Bên cạnh cậu có người đang thổi sáo, cậu lại tưởng là con muỗi nào đó kêu vo ve bên tai.

Cuối cùng thật vất vả chống đỡ đến khi buổi diễn tập buổi sáng kết thúc, cậu ngáp dài một cái rồi bước ra khỏi phòng diễn tập, đứng mơ màng một lúc trước cửa nhà hát lớn của trường.

Còn đang khá sớm, cũng tập xong rồi, cậu chỉ muốn quay lại giường ngủ tiếp.

Nhưng cậu không thể, cậu còn phải lên lớp.

Cậu đã dậy sớm như thế, tối qua còn làm việc ở quán bar đến khuya. Giờ cậu mệt đến mức mí mắt sắp dính lại với nhau. Cậu mơ màng đi vào tòa nhà học, còn suýt nữa quên mất mình phải học môn gì.

Hôm nay là thứ Ba, lại là tiết triết học chết tiệt này. Tuần trước không phải đã học rồi sao, sao giờ lại phải học tiếp?

Nam Vu Hạ lẩm bẩm trong lòng, đi vào giảng đường, tìm một chỗ ngồi kín đáo không ai thấy. Cậu tranh thủ chút phút trước khi giáo sư tới mà ngồi xuống nằm lên bàn định chợp mắt một lát rồi tính sau.

Từ sau khi ra khỏi cấp ba, đã lâu lắm rồi không phải dậy sớm như thế. Hồi đó mỗi tuần cậu phải thức dậy trước sáu giờ để học tiết tự học mà cũng không thấy mệt như vậy, hóa ra là vì già rồi sao.

Cuối cùng cậu vẫn không ngủ được. Dù cậu đến lớp sớm, nhưng đã có khá nhiều sinh viên vào bắt đầu vào lớp nên lớp học vẫn hơi ồn ào. Bỗng cậu nghe tiếng bước chân chạy xuống cầu thang truyền đến từ phía sau, Nam Vu Hạ ngẩng đầu nhìn một cái, là Tô Nhiên.

"Chào!" Tô Nhiên chen qua vài người, ngồi xuống bên cạnh cậu:  "Sao đến sớm thế? Chăm chỉ vậy cha, bộ cậu thích triết học lắm à?"

Tôi không thích, tôi chẳng thích chút nào. Giáo sư mà mất trí nhớ, quên mất tiết học này thì hay biết mấy.

Nam Vu Hạ còn chưa kịp chào hỏi Tô Nhiên, thì Khương Liễu đã từ cửa bước vào, liếc mắt nhìn bọn họ rồi tiến lại gần.

Mái tóc ngắn của cô được buộc thành một nút, tóc đuôi ngựa bồng bềnh sau gáy khi cô bước đi, cô đi thẳng đến chỗ hai người.

"Này, Tô Nhiên." Khương Liễu cũng không thèm chào hỏi mà đi thẳng vào chủ đề: "Tôi biết một người, cửa hàng của bạn anh ấy đang tìm nhân viên bán thời gian, họ cần người biết chơi nhạc cụ. Cậu có hứng thú không?"

Tô Nhiên tựa lưng vào ghế, đặt tay lên vai Nam Vu Hạ, thản nhiên nói: "Đãi ngộ tốt không?"

"Đối với trình độ của chúng ta mà nói, thì khá tốt." Khương Liễu báo một con số, rồi nháy mắt với Tô Nhiên.

Nam Vu Hạ nghe đến mức lương, trong lòng có chút h@m muốn, nhưng rồi cậu lại nghĩ. Dù cho có đãi ngộ tốt đến đâu, cậu cũng chẳng muốn đi, vì sẽ không gặp được anh chàng đẹp trai kia nữa.

Chỉ là lương ở đó thật sự rất tốt, không chỉ thuộc dạng tương đối, mà là rất tốt! Làm việc một tuần với mức lương này cũng gần đủ trả cho anh một tháng tiền thuê nhà. Một khoản tiền lớn như vậy.

Nam Vu Hạ nhìn Tô Nhiên, chờ đợi sự đồng ý của cậu ta.

"Ồ, ước gì cậu nói sớm hơn. Tôi đã tìm được một công việc bán thời gian rồi, con gái út nhà một gia đình giàu có đang tìm gia sư dạy đàn piano." Tô Nhiên dừng lại như muốn k1ch thích, chờ Giang Lưu Nhược nhướn mày sốt ruột trước khi nói tiếp: "Tôi đến đó với hy vọng làm giàu, nhưng khi được thuê dạy học, tôi mới phát hiện mấy người giàu thực sự rất keo kiệt, tiền lương tháng chẳng đáng bao nhiêu, ít hơn hẳn so với tưởng tượng của tôi."

Khương Liễu trợn mắt: "Chậc chậc, cậu đã tìm được việc làm rồi, còn hỏi."

Tô Nhiên bối rối nhìn cô ném cặp sách lên ghế, quay người nhỏ giọng nói với Nam Vu Hạ: "Tôi không thể hỏi sao?"

Nam Vu Hạ nhún vai, đáp lại: "Với lương như thế mà cậu không muốn thử sao? Cứ như thế mà bỏ qua là không dễ đâu. Hay là thôi, nghỉ việc đi."

"Thôi đi, chắc chắn mấy người giàu đó có đủ tiền thuê sát thủ. Nếu tôi nghỉ việc, ai biết tôi sẽ chết thế nào." Tô Nhiên nghiêm túc nói, vẻ mặt như đã thấy trước được kết cục bi thảm của mình.

Nam Vu Hạ nhìn cô như nhìn kẻ ngốc, mở miệng rồi lại thôi, chỉ biết ngậm miệng giả vờ không nghe thấy.

Có lẽ…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!