*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vào ngày Nam Vu Hạ đến quán bar xin việc, cậu vô tình làm rơi chiếc violin yêu quý của mình.
Chẳng là khi bước ra khỏi tàu điện ngầm, do dòng người chen chúc, cậu bị một ông cụ phía sau va phải, khiến bản thân lảo đảo, làm hộp đựng đàn trên lưng rơi xuống đất.
Cây Guarneri hơn sáu nghìn tệ trượt ra khỏi hộp đàn chưa cài chốt, rơi xuống, cây đàn bị gãy ngay lập tức. Cậu đau lòng đến nỗi xót cả ruột gan, hối hận vì lúc đó ham rẻ mà không mua một chiếc hộp đàn chất lượng tốt hơn.
Lúc quay lại nhìn, ông lão gây chuyện đã biến mất khỏi đám đông, cậu chỉ còn biết đỡ hộp đàn đứng dậy, tự nhủ do bản thân xui xẻo.
Nhưng xui xẻo thì xui xẻo, xin việc thì vẫn phải đi. Tối nay, lúc 9 giờ, Nam Vu Hạ có buổi phỏng vấn, cậu xin vào làm người biểu diễn violin tại một quán bar nhạc jazz ở phía nam thành phố. Cơ hội này, đừng nói là đàn gãy, dù có gãy chân cậu cũng phải đi cho bằng được.
Có lẽ gần đây quán bar thật sự thiếu người biểu diễn, nên ông chủ cũng không trách Nam Vu Hạ mang một cây đàn hỏng đến xin việc, chỉ bảo cậu chờ một lát, rồi đi tìm cho cậu một cây đàn khác.
Nam Vu Hạ cúi đầu cảm ơn ông chủ không biết bao nhiêu lần, thầm cảm tạ trời đất vì cái bát cơm cậu chưa kịp có này vẫn chưa hoàn toàn vỡ nát.
Hiện tại, cậu ôm một cây violin gãy, ngồi trên chiếc ghế cao ở góc quầy bar, chờ ông chủ tìm đàn cho mình.
Quán bar rất náo nhiệt, hôm nay là thứ Sáu – ngày đông khách nhất trong tuần. Quán được thắp sáng bởi ánh đèn xanh thẫm, phát bài nhạc " The Pink Panther" của Henry Mancini, bầu không khí sôi nổi và vui vẻ. Phong cách của quán bar jazz rất độc đáo, vừa mang chút hơi hướng nghệ thuật, lại vừa có sự ồn ào mà giới trẻ yêu thích. Trên trần treo những chiếc đèn chùm pha lê lộng lẫy, tường thì trang trí các bức ảnh đủ loại nhạc cụ, bàn ghế đều là phong cách gỗ giả cổ.
Nam Vu Hạ chưa bao giờ đến bar, lại càng chưa bao giờ đến quán bar nhạc jazz, nên tò mò nhìn xung quanh, thấy cái gì cũng lạ lẫm.
Cậu ngước lên, vô tình nhìn vào trong quầy bar, không gian ở đó rất rộng, có thể đứng được vài người, nhưng chỉ có một bartender đang chậm rãi pha chế đồ uống cho khách.
Chỉ một cái nhìn thoáng qua, cậu đã không thể rời mắt.
Đẹp… đẹp trai quá.
Nam Vu Hạ chưa bao giờ thấy ai đẹp trai đến vậy, như thể bước ra từ truyện tranh, vai rộng eo thon, mặc một chiếc áo gile đen ôm sát vào vòng eo rắn chắc, hàng cúc cũng được cài đồng đều thẳng tắp, cậu đoán bên dưới chắc chắn phải có cơ bụng 8 múi.
Bartender ấy trông rất cao, chắc phải đến mét chín, cao hơn hẳn quầy bar.
Ánh sáng trong quầy bar có phần mờ ảo, nên không thể nhìn rõ gương mặt chính diện của bartender, chỉ có thể thấy góc nghiêng với đường quai hàm sắc nét và sống mũi cao. Mái tóc anh ta hơi xoăn nhẹ, phần mái dài vừa đủ chạm đến phía trên mắt.
Quầy bar gần như đã chật kín người ngồi, hơn một nửa là các cô gái trẻ ngoài hai mươi tuổi. Nam Vu Hạ thậm dám cá rằng phần lớn người ngồi đây không phải đến để uống rượu, mà là để ngắm bartender này.
Bartender trông không lớn tuổi lắm, khoảng chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, giống như vừa tốt nghiệp thạc sĩ. Anh ta điềm tĩnh pha chế đồ uống mà khách gọi, với bình shaker, thìa bar, và ly đong trong tay anh ta giống như những tác phẩm nghệ thuật được vuốt v e.
Anh ta đang pha một ly Gin Fizz. Sau khi đo lượng gin và nước cốt chanh tươi, anh đổ vào shaker đã có sẵn đá và lắc khoảng mười giây, sau đó rót vào ly. Lượng rượu trong shaker vừa đủ cho vào ly chân cao, rồi anh khuấy thêm nửa cốc soda và cuối cùng cài lên miệng ly một lát vỏ cam nhỏ để trang trí.
Không giống như đang pha chế, mà như đang thực hiện một loại hình nghệ thuật đặc biệt.
Nam Vu Hạ nhìn đến ngây người, không để ý đến việc ở vị trí giữa quầy bar có một chàng trai tóc vàng, vẻ mặt bất cần đời, đang liếc về phía cậu. Gã li3m môi, gọi người pha chế đến.
Người pha chế nói vài câu với chàng trai kia, rồi cả hai cùng nhìn về phía Nam Vu Hạ. Nam Vu Hạ hoàn toàn không để ý đến gã trai tóc vàng, chỉ thấy người pha chế nhìn mình, vội quay đầu đi, giả vờ như đang ngắm bức ảnh trên tường. Khi cậu lén quay lại nhìn lần nữa, người pha chế đã dồn sự chú ý về ly rượu trong tay.
Doãn Trì không phải lần đầu nhận được yêu cầu pha rượu cho người khác từ khách. Anh nhìn theo hướng cậu trai tóc vàng chỉ, lập tức thấy ngay cậu bé trông như một chú thỏ trắng.
Cậu bé mặc chiếc áo thể thao trắng tinh, hoàn toàn lạc lõng với khung cảnh quán bar đầy trụy lạc.. Trong lòng cậu ôm một cây violin hỏng, trông cậu tội nghiệp như cây đàn của mình vậy.
Rõ ràng là cậu ấy đang lén nhìn mình, nhưng lại quay đầu nhanh đến vậy, mặt thì đỏ bừng lên.
Khóe miệng Doãn Trì hơi cong lên trong bóng tối, anh làm theo yêu cầu của cậu trai tóc vàng, pha cho cậu bé một ly Gibson. Gin và vermouth khô được đong vào bình shaker với đá, lắc đều rồi rót vào ly đã được ướp lạnh.
Khi thêm hành ngâm, Doãn Trì do dự một chút.
Cậu bé trông còn khá trẻ, không rõ đã từng uống loại rượu có chút cay nồng này chưa, nhưng nhìn hình dáng ấy, Doãn Trì dám cá là cậu ta chưa từng uống.
Doãn Trì khẽ cười, trong đầu hiện lên hình ảnh cậu bé với khuôn mặt đỏ bừng vì say. Anh lấy ra hai viên kẹo bạc hà từ ngăn kéo dưới quầy bar, bóc vỏ và thả vào ly, thay cho chuỗi hành ngâm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!