Ánh mắt Ninh Chước rét căm căm ngẩng đầu nhìn lên.
Nếu anh không nhận thấy có điều bất thường thì việc gì anh phải mạo hiểm lao vào biển lửa?
Thành phố Ngân Chùy đầy rẫy những người lặng thầm chết đi trong những ngõ hẻm tăm tối.
Những người theo nghiệp lính đánh thuê lại có kẻ thù ở khắp mọi nơi.
Nếu may mắn thì có thể tìm thấy vài cánh tay, vài cẳng chân gãy nát trong thùng rác.
Tệ hơn thì xác sẽ bị quẳng vào dây chuyền sản xuất của nhà máy dưới lòng đất, bị chế biến thành những hộp dinh dưỡng, sau đó được trưng bày trên một kệ hàng rẻ tiền, xập xệ trong một hàng quán nhỏ bé, bòn rút một chút giá trị cuối cùng.
Ninh Chước có nhiều kẻ thù.
Nhưng đúng như Mẫn Mân từng nói, chúng không muốn Ninh Chước chết mà lại trông mong vào viễn cảnh thấy anh phải rơi vào tuyệt vọng đến mức phải đi đứng đường để mưu sinh.
Như vậy thì chúng mới có thể bỏ vài đồng bạc lẻ ra để tùy ý làm nhục anh.
Chỉ với một ảo cảnh tưởng tượng nhàm chán, hạ đẳng như vậy cũng để đủ khiến những kẻ đó hạnh phúc.
Ninh Chước không tỏ ý kiến gì về chuyện này, vì không một ai đủ can đảm dám sủa những lời ti tiện đó trước mặt anh.
Song, kẻ ra tay với Thiện Phi Bạch lần này lại hành xử rất kì lạ.
Phóng hỏa một cách bất cẩn, mục đích không phải để tiêu hủy xác chết mà là để gióng chuông báo động thông báo cho cả thế giới biết người đứng đầu của "Bàn Kiều" là Thiện Phi Bạch đang gặp chuyện trên địa bàn của "Henna".
Mẫn Mân cũng đoán ra được mục đích của kẻ đứng sau: "Ngọn lửa không nhằm vào việc giết chết cậu ta. Có người nào đó muốn cho mọi người biết rằng cậu ta chết ở chỗ của chúng ta."
Nhưng cô không rõ một điều: "Vậy thì giết thẳng tay rồi vứt ở đó là được rồi. Sao còn chừa một hơi tàn cho cậu ta làm gì?"
Đầu Ninh Chước đau buốt, anh cố gắng ép cho suy nghĩ không lộn xộn nữa.
Anh tì khuỷu tay lên đầu gối, định hình lại đầu óc choáng váng: "Họ không muốn giữ lại mạng của Thiện Phi Bạch, nhưng cũng không muốn thằng nhóc chết một cách nhẹ nhàng."
Mẫn Mân: "Vì sao?"
Ninh Chước: "Không biết… Ngoài ra, em thấy đó, ngọn lửa cháy lớn, nhưng không có tàn lửa trên mặt cậu ta."
Mẫn Mân bật cười: "Cái mặt đó mà bị bỏng thì uổng lắm đó."
Vừa sốt vừa kiệt sức, Ninh Chước bắt đầu ù tai nặng nhưng gương mặt thanh lãnh không để lộ bất kì manh mối nào.
"Việc giữ nguyên gương mặt của thằng nhóc đó là để cho những người ở "Bạch Thuẫn" dễ dàng xác nhận nó là ai trước khi họ bước vào nhà máy. Nếu mặt nạn nhân bị bỏng, không một ai khi vừa đến hiện trường liền truy hỏi ngay "Người này là ai?" mà chỉ xem đó là một nạn nhân xui xẻo lánh nạn trong nhà máy một đêm, cuối cùng bị chết cháy, phải chôn xác ngoài nghĩa trang công cộng."
Ninh Chước dừng lại một chút, nói tiếp: "… À, vẫn trừ một vài tên. Có tên lạc loài thường sẽ điều tra ngọn nguồn gốc rễ."
Thủy táng công cộng là quy trình mai táng sẽ ném những xác chết vô danh không xác định được danh tính vào trong bể chứa axit ăn mòn hoặc lò thép nóng chảy sôi sùng sục cả đêm.
Thành phố Ngân Chùy có số lượng dân cư là 60 triệu người, và không phải ai cũng xứng đáng được chôn cất đàng hoàng.
Nghe lời Ninh Chước xong, Mẫn Mân chợt ngộ ra.
Phóng hỏa là thứ dễ gây chú ý nhất.
Muốn giết người thì chỉ cần đổ một thùng xăng lên người Thiện Phi Bạch, ném một chiếc bật lửa là xong việc.
Vậy mà lại phóng hỏa chỗ này chỗ kia, thu hút sự chú ý của lực lượng cứu hỏa nhưng cuối cùng lửa vẫn không hề thiêu chết nạn nhân?
Nếu chỉ đơn giản là thiêu sống Thiện Phi Bạch, khiến cảnh sát không thể nhận diện được danh tính của cậu rồi kết án qua loa thì không thể khiến cho sự việc này gây chú ý, cũng không đổ tội cho người khác được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!