Trong nhà phó giáo sư Tiết tràn ngập mùi trà tự nhiên ấm áp, dễ chịu, giúp con người có thể thả lỏng tâm trí, buông bỏ cảnh giác.
Phó giáo sư Tiết không nói gì.
Ông không giải thích, và cũng không cần giải thích "vì sao ông lại cười".
Chỉ có những người cắn rứt lương tâm mới đặc biệt nhạy cảm với những thay đổi tinh vi của cảm xúc, lo sợ bị vạch trần cho nên hành động vội vàng, hấp tấp, dễ khiến bản thân gặp rắc rối hơn.
Trong lòng không thanh tĩnh sẽ dễ sinh tâm ma là như thế.
Phó giáo sư Tiết nhấp một ngụm trà, làm ẩm đôi môi khô khốc: "Con gái tôi, nó rất xinh đẹp và ngoan ngoãn. Nếu còn sống, có lẽ nó sẽ tìm được người thật lòng thích nó; nếu nó chết rồi, nó cũng đã được đầu thai, bây giờ trở thành một đứa trẻ vô tư, ngây thơ nào đó."
Lâm Cầm gật đầu, đáp lại tình phụ tử ông vừa chia sẻ
Đúng là cao thủ.
Lời nói nhẹ nhàng, thẳng thắn, nếu bây giờ họ lôi chuyện con gái mất tích ra để truy xét, nhất quyết thọc vào vết sẹo không bao giờ lành của ông ấy thì quả thực quá mức tàn nhẫn vô tình.
… Nếu đổi lại là người khác, có lẽ họ sẽ thực sự sử dụng con gái của ông để khiến phó giáo sư Tiết, một người đàn ông trông có vẻ hiền lành, nhút nhát, phải bùng nổ, dưới cơn thịnh nộ sẽ nói ra những lời thật lòng.
Nhưng Lâm Cầm không phải là một người tàn nhẫn như vậy.
Phó giáo sư Tiết có lẽ cũng biết hắn không phải người tàn nhẫn, hơn nữa, ông cũng đã chuẩn bị tâm lý kĩ càng phòng ngừa bị chọc giận.
Ông nhìn Lâm Cầm bằng một ánh mắt dịu dàng, đó cũng là một con dao dịu dàng khác giống như Lâm Cầm.
Phó giáo sư Tiết, Tiết Liễu, phải dùng con dao này để bảo vệ chính mình —— di vật duy nhất mà con gái ông để lại trên cõi đời này.
Lâm Cầm bình tĩnh, thở ra một hơi: "Ông có biết chuyện gì xảy ra vào ngày 30 tháng 9 không?"
"Tôi biết." Phó giáo sư Tiết gật đầu: "Tôi nghe nói có người đã chết."
Cả thành phố đều biết chuyện này. Việc ông giả vờ không biết vì lao đầu vào nghiên cứu như một nhà hiền triết là không thực tế.
"Người đó chết vì bị đầu độc. Tuy nhiên độ tinh khiết của chất độc không cao, không đạt chất lượng xuất xưởng."
"Ồ, thật tệ." Phó giáo sư Tiết nói: "Nếu mua bán sản phẩm từ một nhà máy hợp pháp thì mọi giao dịch sẽ được ghi chép lại."
Nói đến đây, phó giáo sư Tiết cười: "… Vậy là cậu đến tìm tôi là vì cậu nghi ngờ tôi là người chế độc, hay à vì cậu muốn nhờ tôi làm người tư vấn cho vụ án?"
Lâm Cầm: "Nếu là khả năng đầu tiên thì sao?"
Phó giáo sư Tiết: "Chẳng trách được, dù sao thì tôi cũng là người có khả năng bào chế được thuốc độc, cậu điều tra tôi là hợp lý. Nếu cậu cần bất kỳ thông tin gì, tôi sẽ cố gắng hết sức để hợp tác."
Lâm Cầm: "Nếu là khả năng thứ hai thì sao?"
Phó giáo sư Tiết chỉnh lại gọng kính, từ tốn nói: "Vậy thì —— phạm nhân tử hình, tôi nhìn phản ứng trúng độc của cậu ấy, tôi đoán là trúng độc strychnine, đây chỉ là phỏng đoán không xác định, tình huống cụ thể còn cần dựa vào kết quả khám nghiệm tử thi. Có hai bước để tiêm thuốc độc, barbiturat và kali clorua, nhưng tôi không biết chất độc nằm ở bước nào. Đây là ý kiến từ chuyên gia tư vấn tạm thời của tôi.
Cậu có ý kiến gì không?"
Lâm Cầm khẽ mỉm cười và cất máy ghi âm: "Tôi có thể kiểm tra nhà của phó giáo sư được không?"
Phó giáo sư Tiết đứng dậy: "Mời cậu."
Ngoại trừ phòng của cô con gái vẫn còn nguyên vẹn, phong cách chủ đạo trong nhà của phó giáo sư Tiết là sự cổ kính ấm áp, có thể thấy không có dấu vết thay đổi bố trí gì trong ngôi nhà trong khoảng thời gian gần đây, vật dụng trong nhà vẫn còn dấu hiệu đang dọn dẹp, cả trong lẫn ngoài đều tràn ngập hơi thở sống.
Thậm chí trên máy giặt còn có một đôi tất bẩn chưa kịp giặt.
Trước khi đến đây, Lâm Cầm đã xin một sơ đồ mặt bằng của từng phòng trong khu chung cư dành cho giảng viên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!