Phó giáo sư Tiết mời hai cảnh sát vào nhà và chuẩn bị hai tách trà.
Ở thời đại này, loại trà phổ biến nhất là gói bột trà pha trong ba giây.
Lá trà khô có giá nhưng lại không được buôn bán rộng rãi, đây là một lại sản phẩm hiếm có.
Cảnh sát trẻ tuổi đi theo sau Lâm Cầm là một cảnh sát địa phương tạm thời được điều động đến trụ sở Bạch Thuẫn công tác. Cậu chưa từng nhìn thấy lá trà bao giờ ở trong đời cho nên mắt luôn dán chặt vào động tác pha trà tao nhã, từ tốn của phó giáo sư Tiết.
Ngược lại, Lâm Cầm lại hành xử một cách điềm tĩnh.
Hắn nhận lấy tách trà, nhấp một ngụm.
Một vị ngọt nhẹ tan ra ngay đầu lưỡi.
Lâm Cầm biết trà đạo có thể phản ánh tâm lý của người pha trà.
Hắn đã chú ý mọi hành động của phó giáo sư trung niên khi ông lấy gói trà ở trên kệ xuống.
Thái độ pha trà của ông rất thoải mái, hương vị trà ngon, chứng tỏ tinh thần của ông cũng ổn định.
Sự xuất hiện của họ không mang lại cho phó giáo sư Tiết cảm giác bối rối hay căng thẳng.
Hiển nhiên là cũng không thể loại trừ khả năng ông ấy có phẩm chất tâm lý xuất sắc.
Lâm Cầm đánh giá ngắn gọn tình huống hiện tại, sau đó khen ngợi: "Trà rất ngon."
Trợ lý của hắn uống hết nửa ly trà như bò nhai mẫu đơn vẫn không hiểu ngon chỗ nào, chỉ biết dè dặt gật đầu theo.
Phó giáo sư Tiết ngồi xuống ghế sô pha, chắp hai tay trước mặt: "Cảnh sát Lâm biết thưởng trà à?"
Lâm Cầm: "Một chút ạ."
Hắn nhìn đầu gối mình qua lớp băng vải: "Cha tôi thích trà Đông Phương Mỹ Nhân*. Ông ấy viết bản thảo miễn phí cho một nhà xuất bản trong nửa năm để đổi lấy 12 lạng trà Đông Phương Mỹ Nhân."
* (Oriental Beauty – Dongfang Meiren – Bai Hao Oolong Tea): loại trà truyền thống nổi tiếng của Đài Loan, nguồn gốc đặc biệt và tên gọi mỹ miều do nữ hoàng Anh đặt.
"… Ông ấy nói với tôi rằng chỉ cần uống một ngụm thì mọi nỗi cô đơn và mệt mỏi suốt năm đó đều biến mất."
Cảnh sát trẻ tuổi lén nhìn Lâm Cầm.
Đội trưởng tạm thời của cậu đã chiếm được cảm tình của nhiều sĩ quan trẻ khác, kẻ cả cậu, chỉ sau vài ngày.
Lâm Cầm không sợ hãi điều gì, hắn không sợ chính quyền, muốn điều tra sẽ dám điều tra, làm những điều mà những người khác không quan tâm, những người lớn tuổi thì rút về làm hậu cần nhẹ nhàng còn việc điều tra thì cứ giao cho những người trẻ tuổi đi công tác.
Sau một hồi điều hành nhân sự, hai bên đều vô cùng hài lòng.
Đối mặt với các quan chức cấp cao yêu cầu Lâm Cầm phải dừng việc tập trung vào điều tra Charlemagne, hắn cũng ngoan ngoãn thay đổi phương hướng điều tra, không khai thác từ Charlemagne nữa mà chỉ tập trung vào vụ đầu độc.
Tuy nhiên, những ngày gần đây, cảnh sát trẻ này dần phát hiện ra mọi bước điều tra của Lâm Cầm tưởng chừng như không liên quan gì đến Charlemagne lại có những mối quan liên quan mật thiết.
… Ví dụ như họ tìm thấy phó giáo sư Tiết lịch lãm trước mặt.
Cảnh sát trẻ ngưỡng mộ Lâm Cầm và có một chút nghi ngờ về hoàn cảnh gia đình của hắn, cậu nghĩ rằng Lâm Cầm nếu không xuất thân từ gia đình làm cảnh sát thì hẳn cũng phải xuất thân từ một gia đình nề nếp, gia giáo nghiêm khắc.
Không ngờ cha của Lâm Cầm lại là một nghệ sĩ lãng mạn.
Lâm Cầm và phó giáo sư Tiết mở đầu bằng chủ đề về trà.
Khi bầu không khí đang vô cùng hòa hợp, Lâm Cầm chợt hỏi một câu với thái độ nhẹ nhàng: "Ông có ấn tượng gì về ngày 30 tháng 9 không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!