Chương 41: Nhà tù (1)

Quản gia đau đến mức trợn trừng mắt nhưng lòng bàn tay lại bị ghim chặt trên bàn, không thể lùi về sau.

Vì tiếng hét thảm thiết của ông mà xung quanh quán trà dần trở nên hỗn loạn hơn.

Người phục vụ vừa phục vụ xong, tận mắt nhìn thấy cuộc giao dịch diễn ra suôn sẻ và ba người có "cuộc trò chuyện vui vẻ" vói nhau cho nên rơi vào hoang mang không biết có nên báo cảnh sát hay không.

Vì đau nên cả người quản gia run lẩy bẩy, đầu óc cũng tỉnh táo hơn.

Bây giờ ông mới nhớ ra mình đang đối mặt với hai tên liều lĩnh, thậm chí một trong hai tên này còn có dấu hiệu tâm thần.

Ông đổ mồ hôi đầm đìa, bắt đầu hối hận vì sự thiếu nghiêm khắc của mình.

Nếu chúng nghe mình nói xong liệu có thực sự bóp gãy cả cổ mình luôn không?

Ninh Chước cầm chặt con dao, thấp giọng nói: "Ông không hiểu ý tôi rồi, chúng tôi thật sự không thể tìm đại một ai đó để giết được. Nếu bị bắt, họ nói nạn nhân là người ngẫu nhiên trên đường thì chúng tôi sẽ bị phán định là bệnh tâm thần, lỡ như vậy thật thì chúng tôi không được mang vào nhà tù đâu, mà là bệnh viện tâm thần đấy. Không phải như vậy càng tăng độ khó cho việc xử lý đơn hàng hơn hay sao?"

Quản gia nghiến răng nghiến lợi cảm thấy điều này không hợp lý, nhưng ông không thể phản bác lại được và phải kiềm chế tiếng rên rỉ sợ hãi đang thoát ra khỏi kẽ răng.

Ninh Chước cầm con dao khẽ xoay: "Ông nghĩ thử xem, nếu lát nữa mà gặp cảnh sát thì ông nên nói gì, à còn tiền thanh toán cho chúng tôi nữa —— ông còn nhớ thỏa thuận của chúng ta không?"

Quản gia sợ hãi tột độ, hai hàm răng va vào nhau lập cập, cố gắng đọc cho Ninh Chước: "Tiền mặt, cổng A trạm C tủ 802, mật mã 746#."

Đến lúc đó, quản gia sẽ cho người đi giao, Kim Tuyết Thâm sẽ cho người đến lấy.

Hiển nhiên người đưa tiền và người nhận tiền đều không biết số tiền cụ thể là gì và được dùng với mục đích gì.

Quản gia không dám phản bác gì nữa, ông liều mạng gật đầu, sợ Ninh Chước lại xoay dao khiến cho mình đau đớn hơn.

Vì gật đầu quá mạnh nên nước mắt nước mũi và mồ hôi của ông bắn đầy ra bàn.

Trong lúc Ninh Chước uy hiếp quản gia với tinh thần không hề tôn trọng người già và trẻ nhỏ, Thiện Phi Bạch nhân cơ hội ăn hết bốn loại trà bánh trên bàn, còn giơ một miếng bánh dừa lên trước miệng Ninh Chước: "Anh ăn cái này đi, ngon lắm."

Ninh Chước liếc mắt nhìn, thấy thanh niên nở nụ cười hồn nhiên, sáng láng như muốn trao toàn bộ trái tim cho mình.

Anh không nói gì, chỉ há miệng cắn xuống một miếng bánh ngọt ngào.

Hiệu quả của con dao rất ấn tượng.

Quản gia nước mắt lã chã báo với cảnh sát Bạch Thuẫn rằng ông muốn thương lượng công việc với lính đánh thuê nhưng giá cả không được thống nhất, ông chỉ bực tức mắng chửi vài câu mà đối phương lại hung bạo dùng dao uy hiếp ông.

Vì quán trà không phải một khu kinh doanh hợp pháp nên máy theo dõi cũng bị "hỏng".

Có quản gia chỉ điểm, người phục vụ làm nhân chứng, hai tên lính đánh thuê cũng không phản đối gì nên họ đương nhiên bị tống vào tù.

Quản gia dám ra tay làm mọi việc cho Charlemagne là vì ngoài thân phận là quản gia của gia đình Charlemagne, ông còn là một công dân hạng B làm "cố vấn" của công ty giải trí trực thuộc Interest.

Tấn công công dân hạng B trước dân chúng vì tiền lương thỏa thuận không tương xứng là một tội danh có mức độ nghiêm trọng, cho nên Bạch Thuẫn cũng không tiến hành hòa giải hay giúp đỡ đặc biệt, quá trình xét xử diễn ra vô cùng nhanh chóng.

Chưa đầy 7 ngày, Ninh Chước và Thiện Phi Bạch đã nhận được bản án.

Điều này đã giúp Charlemagne tránh khỏi nhiều rắc rối rườm rà vì gã cũng đang trong tình trạng gặp nhiều khó khăn khác.

Charlemagne thầm khen ngợi cách làm việc nhanh gọn và thông minh của Ninh Chước.

Gã căn bản cũng không quan tâm đến việc quản gia cần phải trị thương như thế nào sau khi bị đâm.

Ninh Chước và Thiện Phi Bạch bị kết án tù 3 tháng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!