Phó giáo sư Tiết: "… Ồ."
Ông không rõ hệ thống phân chia cấp bậc và bảng xưng hô trong nội bộ lính đánh thuê.
Ninh Chước dẫn phó giáo sư Tiết ra ngoài cửa, vừa nghiêng người đã nhìn thấy Thiện Phi Bạch.
Phó giáo sư Tiết bị Thiện Phi Bạch gây sốc hai lần.
Ninh Chước biết cậu sẽ đi theo nên để cửa mở hé.
Anh dẫn phó giáo sư Tiết hoang mang vào phòng thí nghiệm và hoàn thành việc tiêm thuốc mê cho ông.
Mọi chuyện còn lại đều dựa vào phó giáo sư Tiết.
Ninh Chước không can thiệp vào nên anh ra ngoài.
Thiện Phi Bạch dựa lưng vào tường, nhìn thấy anh đi ra, miệng nhoẻn một nụ cười thiếu đánh.
Sau khi gặp cấp dưới, Thiện Phi Bạch đã lấy thêm được một số vật tư.
Cậu lấy một điếu thuốc từ trong túi ra và hút một hơi.
Ninh Chước không nói gì, giơ tay túm tóc Thiện Phi Bạch, kéo đầu cậu quay 45 độ hướng về phía biển cấm hút thuốc trên tường.
Nhìn thấy tấm biển, Thiện Phi Bạch vẫn ung dung hút tiếp, thậm chí còn đưa điếu thuốc ra: "Em hiểu đại khái mọi chuyện rồi, thật kinh tởm. Anh hút hai hơi đi, bình tĩnh lại."
Ninh Chước hầu như không hút thuốc nếu không trong trường hợp xã giao.
Nhưng vừa rồi nhớ đến cha, đầu lưỡi se lại, đúng là thật sự cần có ngoại lực phân tâm.
Anh rũ mi, nhìn điếu thuốc đưa đến bên môi mình, quyết định hút một hơi phá lệ.
Khi đưa đầu lọc vào miệng, cảm nhận hơi nóng trên đó, Ninh Chước mới nhận ra Thiện Phi Bạch đã hút điếu thuốc này rồi.
Anh dùng răng cắn chặt điếu thuốc, suy nghĩ một lát rồi quyết định mặc kệ.
Điếu thuốc của Thiện Phi Bạch là loại thuốc đã được cải tiến đặc biệt nên không sặc khói, hương bạc hà cay the hòa quyện với mùi táo tươi mát, một hơi lạnh thấm vào phổi.
Vừa rồi Thiện Phi Bạch đã hút điếu thuốc này nên Ninh Chước cũng không lo mình bị đầu độc.
Hai người vốn là kẻ thù của nhau, bây giờ lại là chủ nhân và thú cưng, cùng kề vai nhau hút chung một điếu thuốc.
Giống như Ninh Chước đoán được Thiện Phi Bạch sẽ đến, Thiện Phi Bạch cũng đoán được Ninh Chước ở đây nên tự động đi theo.
Cậu nghe được hơn phân nửa cuộc hội thoại của Ninh Chước và phó giáo sư Tiết cho nên cũng hiểu đại khái câu chuyện.
Cậu thẳng thắn nhận xét: "Anh Ninh quá mềm lòng."
Ninh Chước nhìn cậu giữa làn khói: "Vậy cậu sẽ chọn gì? Cậu sẽ giết ông ấy?"
Ninh Chước biết dựa theo phán đoán "lý tính", sau khi báo thù xong thì phó giáo sư Tiết nên chết là tốt nhất.
Về phương diện chính nghĩa, ai giết người cũng đã phạm tội ác, cho nên cần phải tiếp nhận bản án.
Về phương diện cá nhân, chỉ cần phó giáo sư Tiết, người có khả năng chế tạo kali clorua đã chấp nhận và im lặng sau nhiều năm tìm kiếm cô con gái mất tích của mình yên lặng chờ chết ở một góc nào đó ở Ngân Chùy, dù cho Bạch Thuẫn có xác định ông là hung thủ thì cũng không liên quan gì đến Henna.
Còn về phương diện nhân đạo, để cho phó giáo sư Tiết liêm chính chết trong sạch còn hơn là sống trong bóng ma tâm lý "tôi đã giết người" trong quãng đời còn lại.
Bản thân phó giáo sư Tiết cũng từng nghĩ rằng ông khó lòng sống sót sau khi rời Henna.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!