Chương 33: Hợp tác (1)

Thiện Phi Bạch: "…"

Trong thế giới đảo lộn của chàng trai, Ninh Chước đang lặng lẽ nhìn cậu, đôi mắt như ngọc lục bảo của anh phản chiếu bóng ảnh của cậu như mang theo một sức mạnh kì lạ khiến cho trái tim cậu đập nhanh hơn mỗi giây.

Thắt lưng của Thiện Phi Bạch căng chặt, khi cậu chuẩn bị thả chân và nhảy xuống, Ninh Chước lại vươn tay túm lấy cột sống cổ của cậu, đầu ngón tay dùng lực miết theo xương sống, khống chế cậu trong lòng bàn tay.

… Anh không muốn cậu chuyển động.

Ninh Chước ở thế trên, Thiện Phi Bạch ở thế dưới, hình thành một tư thế áp chế chặt chẽ.

Thiện Phi Bạch đối diện với anh một lát, trong lòng hiểu ra, thả lỏng và giang rộng vòng tay, ôm lấy eo anh, kéo anh vào trong lòng ngực mình đong đưa: "Anh Ninh, anh vẫn chưa tin em à?"

"Tin?"

Nếu Thiện Phi Bạch không trọng thương và rơi vào tay mình, Ninh Chước hoàn toàn không bao giờ nghĩ đến viễn cảnh sẽ có ngày anh sẽ cùng đối phương thảo luận với nhau "có tin tưởng" hay không.

Ninh Chước và Thiện Phi Bạch duy trì tư thế ái muội một thời gian, trong lòng anh xao động nhiều suy nghĩ nhưng bề ngoài vẫn vô cùng bình tĩnh.

Ninh Chước nói: "Tôi chọn cậu là vì tôi không tin cậu."

Đây là một lời thật lòng.

Ninh Chước có thể thấu hiểu đàn em của mình, có thể lên kế hoạch chống lại cả ban lãnh đạo của Bạch Thuẫn, thậm chí có thể đoán được cả suy nghĩ của người bạn cũ Lâm Cầm, một con cáo già chính hiệu.

Nhưng khi anh nhìn Thiện Phi Bạch, anh luôn có cảm giác mình nhìn hoa trong sương.

Không thể phân biệt đâu là lời nói thật của con sói con này.

Ninh Chước 18 tuổi vì "tin tưởng Thiện Phi Bạch" khiến cả thể xác lẫn tinh thần đều chịu đau, cho nên Ninh Chước 28 tuổi lại càng cảnh giác hơn xưa.

Vì vậy, Ninh Chước nửa quỳ trước người đối phương, giọng điệu nghiêm túc, trịnh trọng nói: "Nên tôi càng muốn kéo cậu xuống bùn chung với tôi, khiến cậu tệ hại đi sẽ giúp tôi an tâm hơn."

"Nếu cậu dám đâm tôi sau lưng, tôi sẽ giết ngược lại cậu. Hiểu không?"

Thiện Phi Bạch ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ hiểu."

Lúc này cậu không giống một con sói con tinh ranh chút nào, cả mạng sống đều giao vào trong tay Ninh Chước khi đưa toàn bộ đốt sống cổ của mình cho anh, để anh có thể dùng một tay bẻ gãy cổ mình bất cứ lúc nào.

Ninh Chước theo bản năng bóp tay một chút.

Vì phía sau gáy cậu mới được nối kim loại nên làn da vừa mát vừa nóng, vừa cứng vừa mềm, có độ dẻo dai và độ đàn hồi vô cùng thoải mái.

Nhìn thấy phần gáy của đối phương bị nhào nặn tùy ý trong tay mình, Ninh Chước cảm thấy anh hoàn toàn có thể khống chế được Thiện Phi Bạch.

Điều này khiến trong lòng Ninh Chước nảy sinh một cảm giác thỏa mãn kì lạ.

Sau khi phản ứng lại, Ninh Chước mới nhận ra Thiện Phi Bạch không hề tập trung mà lại dùng tay đo vòng eo của mình.

Ninh Chước: "…"

Anh dùng tay trái túm lấy cổ tay cậu: "Chạm vào đâu đấy?"

Thiện Phi Bạch trả lời không đúng trọng tâm: "Em đang tự làm mình phân tâm."

Vòng eo của Ninh Chước vừa thon vừa mềm, nhưng cơ bắp và xương cốt lại rắn chắc, lạnh lẽo như được làm bằng sắt.

Thiện Phi Bạch tập trung đo vòng eo của anh để phân tâm khỏi việc hôn anh.

Ninh Chước cúi đầu nhìn bàn tay mình, không nói gì, lẳng lặng giơ ngón trỏ ra gập lại, ngón tay máy bật ra một cái bật lửa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!