Lâm Cầm quấn lại băng vải, hỏi: "Không phải cậu nói dạo này cậu bận lắm nên không có thời gian chú ý đến chuyện đó à?"
Ninh Chước: "Không muốn xem cũng không được, video đó xuất hiện ở khắp mọi nơi rồi."
Lâm Cầm khẽ thở dài.
Ninh Chước: "Gì? Cậu biết rõ Bạch Thuẫn tệ đến mức nào rồi mà, lúc trước cũng chính cậu đòi vào đó cho bằng được, bây giờ cậu đã thay đổi bao nhiêu rồi?"
Lâm Cầm bước đến một chỗ trống cách xa đám đông, đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng: "Con người mà, sẽ có lúc nản lòng, nhưng bình tĩnh chờ đợi một chút thì sẽ qua."
Ninh Chước có lòng tìm hiểu tiến độ điều tra của Bạch Thuẫn cho nên anh mới mười phần kiên nhẫn, chờ đợi cảm xúc của Lâm Cầm khá hơn.
Tiếng người ồn ào từ máy liên lạc biến mất, tiếng bước chân của Lâm Cầm vang lên trên hành lang vang vọng, Ninh Chước đoán rằng hắn đã đi đến một khu vực trống trải không có người.
Anh hỏi: "Charlemagne sẽ bị gì?"
Lâm Cầm: "Bây giờ Bạch Thuẫn đã tạm thời cách chức ông ta."
Ninh Chước: "Tạm thời?"
Lâm Cầm cười nhẹ: "Là nói giảm nói tránh. Nói đúng hơn thì ông ta không bao giờ có khả năng xuất hiện trước công chúng nữa. Tuy nhiên, sau nhiều năm làm việc thì ông ta đã có quan hệ sâu sắc với tầng trong của Bạch Thuẫn… Cậu hiểu ý tôi mà."
Giọng điệu của Ninh Chước nhàn nhạt không rõ vui hay buồn: "Hiểu."
Lâm Cầm đứng trước một máy pha cà phê tự động, lấy một ly cà phê đen nóng: "Tôi biết cậu rất ghét Charlemagne. Tôi không rõ ân oán giữa hai người, nhưng cậu kiên nhẫn chờ một chút đi."
"Tùy vào vị trí mọc thì lượng chất dinh dưỡng mà rễ cây hấp thụ cũng khác nhau. Rễ bên này hút nhiều, rễ bên kia hút ít."
Trong khi đang nói, Lâm Cầm cũng nhấp một ngụm cà phê và vô tình bị bỏng.
Hắn hít hà một hơi, nói: "Cậu hãy tưởng tượng tôi đang trao đổi kiến thức làm vườn với cậu đi."
Ninh Chước hiểu ý Lâm Cầm.
Charlemagne không tiếc công xây dựng cho mình một hình tượng tốt đẹp trong mắt công chúng, miệt mài leo lên vị trí cao không chỉ dừng lại ở một chức vị thanh tra bình thường.
Trong Bạch Thuẫn, có lẽ vẫn sẽ có người đối lập với Charlemagne, ghen tị với ánh đèn sân khấu và phong cách làm việc hào nhoáng của gã.
Bây giờ là thời điểm tốt nhất khi tất cả mọi người đều dồn gã vào đường cùng.
Khi sự cố video giám sát nổ ra, Charlemagne sẽ không còn cơ hội thăng quan tiến bước trong cuộc đời nữa, kết quả khả quan nhất là bị giáng chức xuống một vị trí quèn, nhận mức lương xứng đáng và chờ đến khi nghỉ hưu.
Charlemagne là một tên tham lam, chỉ cần phá vỡ hình tượng tốt đẹp của gã, chặt đứt con đường công danh của gã cũng đã đủ để gã phải đau khổ bừng tỉnh mỗi đêm suốt quãng đời còn lại.
Nhưng đối với Ninh Chước, như vậy vẫn chưa đủ.
Không bao giờ đủ.
Ninh Chước biết nhưng vẫn hỏi: "Con trai cưng của ông ta đâu? Tìm được chưa?"
Lâm Cầm nóng nảy nhấp một ngụm cà phê: "Không tìm thấy."
Ninh Chước: "Hả?"
Lâm Cầm: "Việc này hơi… khó giải thích. Cậu đừng hỏi nữa."
Vừa nói chuyện với Ninh Chước, Lâm Cầm lấy một bản báo cáo tư nhân, dựa vào tường cẩn thận xem xét.
Sát nhân biến dạng chết một cách thảm khốc trước toàn công chúng, kẻ thủ ác mang hai thân phận Barzel và Ruskin chết đầy nhục nhã, cuối cùng Bạch Thuẫn đã phải thiêu sống thi thể.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!