Chương 23: Gặp gỡ (3)

Cơn đau đến sớm hơn trước khi ý thức xuất hiện.

Ninh Chước lẳng lặng nằm co người lại, cảm giác được sự chuyển biến của vết thương trên thắt lưng, anh đau đến mức muốn chửi rủa.

Sự cáu giận khiến anh phải mở mắt ra.

… Anh đang ở trong phòng y tế của Henna, có một người phụ nữ đang ở bên cạnh.

Ninh Chước không nhớ tên của người phụ nữ nhưng anh mơ hồ nhớ rằng người này đã muốn tham gia Henna nên đã chủ động liên lạc với Henna thông qua Lawyer Tuner.

Xét về phương diện kinh doanh thì người này là một người hữu dụng.

Anh cố gắng cúi đầu, đánh giá tình trạng hiện tại của mình.

Nửa người trên trần trụi, nửa người dưới quấn băng gạc trắng dày đặc chẳng khác gì xác ướp, nhìn qua vô cùng thê thảm.

Ninh Chước rất đau, chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn không phát ra bất kỳ âm thanh rên rỉ nào, nuốt một ngụm máu xuống.

Trong khi Ninh Chước đang cố gắng chịu đau thì Mẫn Mân quay đầu, nhận ra anh đã tỉnh.

"Anh tỉnh rồi."

"Thằng nhóc kia đâu?"

Hai người đồng loạt lên tiếng.

"Thằng nhóc nào cơ?" Mẫn Mân suy nghĩ một chút: "À, ý anh là thằng nhóc kia ấy hả? Tiểu Bạch?"

Ninh Chước không hỏi tên của đứa trẻ là gì, đầu óc nặng nề không thể suy nghĩ nổi, cái tên "Tiểu Bạch" chẳng khác gì tên gọi của thú cưng, anh đáp ngay: "Tiểu Bạch quái gì? Tôi hỏi thằng nhóc."

Hai người ông nói gà bà nói vịt một lúc, Mẫn Mân cuối cùng mới nhận ra: "Té ra anh không biết thằng bé tên gì đúng không?"

Ninh Chước có bản năng luôn muốn khống chế tình trạng cơ thể của mình đến mức bị xem là bệnh hoạn.

Anh muốn thử xem vết thương của mình hiện tại nặng đến mức nào nên đỡ một bên người, lảo đảo bò dậy: "Không biết."

"Vậy sao lại dám cứu nó?" Mẫn Mân tặc lưỡi: "Nhỡ có kẻ xấu muốn gài bẫy anh thì sao?"

Trường hợp này quả thực rất phổ biến ở Ngân Chùy.

Có nhiều người sẽ sử dụng những kẻ yếu ớt làm mồi nhử, lừa đối phương đến giải cứu rồi bao vây và giết chết. Từng có hai cảnh sát Bạch Thuẫn đã liều chết để trả thù bọn buôn ma túy… Dù cách thức khá đê tiện nhưng là một cách khá.

Mẫn Mân không biết chuyện Ninh Chước từng bị bắt cóc.

Ninh Chước đau khắp người nhưng lại nhẹ nhàng lấy chiếc khăn lạnh Mẫn Mân chuẩn bị đắp lên trán mình cắn chặt vào răng, tập trung hết sức để đứng dậy, nói: "Cô nghĩ tôi là người tốt à? Ai lại làm việc thiện mỗi ngày chứ?"

Anh biết rõ danh tiếng, hình tượng của mình ở thế giới ngầm là sự kết hợp giữa một Ma Vương tàn bạo cùng với một tên điếm bán mông, nhưng cả hai đặc điểm này đều không thể so sánh được với hai từ "thiện lương và mềm yếu".

Cho dù có người muốn gài bẫy anh, họ cũng không sử dụng loại bẫy đó.

Mẫn Mân đang chơi game, nghe thấy giọng nói của Ninh Chước có gì đó không đúng, cô quay đầu lại nhìn thấy anh đang di chuyển thì tức giận quát: "Anh sắp chết rồi. Nằm xuống đi."

Ninh Chước: "Tôi không nằm được."

Vị bác sĩ tận tâm cuối cùng đã tức giận bỏ đi vì Ninh Chước quá lì lợm.

Là bác sĩ độc quyền thứ ba của anh, Mẫn Mân hiểu rõ phẩm hạnh này: "Đã mất hết cả một bình máu lớn. Đáng lẽ ra bây giờ anh không thể đứng dậy được. Làm sao anh lại không thể nằm xuống được chứ?"

Ninh Chước: "Cứ xem như tôi rất mạnh khỏe đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!