Chương 15: Chuyện cũ (3)

Đầu óc Hải Ninh hỗn loạn.

Cậu bé phải dùng một tay véo vào vết xước trên bắp chân để dùng cơn đau ép mình bình tĩnh lại.

Charlemagne là ai?

Cậu bé biết Charlemagne là ai.

Đó là cấp trên trực tiếp của cha cậu bé, cảnh sát Bạch Thuẫn phụ trách quản lý khu vực Vân Mộng vừa được thuyên chuyển đến cách đây 2 năm.

Khi người này vừa chuyển đến, cậu bé đã nghe cha nhắc đến với hai mắt sáng lấp lánh: "Cha nghe nói đó là một nhân tài hiếm có, là con cưng của trời! Chỉ mới đầu 30 thôi mà đã có tiền đồ vô lượng."

Ý nghĩa của câu nói đó là một người trẻ tuổi như vậy đến đây thì hiển nhiên tình hình an ninh xã hội ở Vân Mộng cuối cùng cũng có cơ may cải thiện.

Khi đó, Hải Ninh nghiêm túc suy nghĩ một chút, quyết định không nói gì đả kích cha mình.

Con cưng của trời, còn đến khu Vân Mộng, hiển nhiên không phải một người tốt có lí tưởng cao đẹp gì mà là người đã đắc tội với ai đó.

Hoặc điều kiện trong nhà không đủ mạnh, không thể gửi người này đến một vị trí tốt hơn.

Quả nhiên, từ khi "con cưng của trời" đến thì cũng không giúp đỡ được gì cho khu Vân Mộng.

Nó vẫn ủ dột, thối nát như cũ.

Đầu dây bên kia, con cưng của trời Charlemagne nói chuyện đầy nghĩa khí: "Các anh chỉ cần tiền, chúng tôi muốn đứa trẻ an toàn, hai điều này không hề mâu thuẫn với nhau. Tôi cũng có một đứa con trai, năm nay vừa mới 8 tuổi, tôi cũng hiểu tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, cho nên tôi sẽ làm chủ số tiền này, đại diện cho Bạch Thuẫn, chuyển hết vào tài khoản cho các anh, điều kiện chỉ có một, đó là cậu bé kia phải được an toàn ——"

Gã đàn ông sưng mắt cười nhạo: "Mày nghĩ bọn tao là lũ ngu hả? Tiền mặt."

Charlemagne thương lương như thật: "Bây giờ trên thị trường phổ biến tiền điện tử, muốn có tiền mặt ngay lập tức thì khá khó. Các anh cũng không muốn đêm dài lắm mộng mà đúng không?"

Gã đàn ông sưng mắt cười khà khà: "Tao không lo. Nhưng cảnh sát Hải chính nghĩa thì rất là lo cho đứa con trai xinh xẻo này đấy. Giao tiền trễ cũng không sao, tao có thể cho nó nghe trước ——"

Gã giơ chân, dùng mũi giày đầu nhọn hung hăng đá thẳng vào dạ dày Hải Ninh!

Gã có cảm giác như mình đá vào một cái bao cát chứ không phải một người sống.

Hải Ninh không thèm rên lên một tiếng.

Gã đàn ông sưng mắt tặc lưỡi một tiếng, hiển nhiên không hài lòng với phản ứng của cậu bé.

Nhưng điện thoại đã bị cha cậu bé giật lại.

Người cha ấy hiểu quá rõ Hải Ninh.

Từ trước đến nay, cậu bé là một đứa trẻ dù có bị đánh cũng không nói năng gì!

Khắp không gian vang lên tiếng khóc nức nở của ông: "Đừng mà! Đừng đánh Ninh Ninh nhà tôi nữa! Tôi giao tiền, anh nói địa chỉ đi! Tôi giao tiền!"

Gã đàn ông sưng mắt đạt được kết quả mình muốn nên dừng chân, còn không quên mỉa mai thêm một câu: "A ha, cảnh sát Hải chính nghĩa của chúng ta sao mà mau nước mắt quá vậy?"

Đáp lại lời chế nhạo của gã là tiếng khóc nức nở không ngừng và tiếng gọi "Ninh Ninh" lặp đi lặp lại đầy đau xót.

Sau khi đưa địa chỉ, gã đàn ông ngạo nghễ nhìn Ninh Ninh bằng con mắt sưng to.

Hải Ninh vừa ngồi dậy từ dưới mặt đất, hơi cúi đầu xuống.

Ánh sáng mờ mịt le lói qua rèm cửa nhẹ nhàng dát lên trên mái tóc buông xõa của cậu bé.

Gã đàn ông cúp máy, bước tới trước mặt cậu bé, dùng mũi chân dính đầy đất cát nâng cằm cậu lên: "Bé cưng, cười lên cái nào."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!