Nơi Giang Cửu Chiêu hẹn gặp mặt Ninh Chước là một cửa hàng thức ăn nhanh sắp đóng cửa ở Hạ Thành.
Giang Cửu Chiêu vừa nhìn thấy người đến đã hớn hở mỉm cười vẫy tay, giống như cuộc chiến sinh tử giữa cả hai một tháng trước chỉ là một giấc mơ xa vời: "Mày tới rồi."
Một nhân viên phục vụ đứng tựa cửa, ngáp một cái.
Đầu bếp đang vội chơi game nên qua loa làm xong hai bánh hamburger, thò đầu ra liếc mắt nhìn hai người vừa đến, nghĩ rằng có hai thằng điếm đến ăn liên hoan cho nên khụt khịt mũi miệt thị, sau đó lùi về vị trí của mình, tiếp tục chơi game, không coi ai ra gì.
Ninh Chước ngồi xuống ghế, Giang Cửu Chiêu nhiệt tình nói: "Ăn đi. Nhưng mà tao nói trước, hamburger ở đây dở ói."
Ninh Chước nhướng mày: "Vậy sao còn mời tao đến đây?"
Giang Cửu Chiêu cắn một miếng bánh, hợp tình hợp lý nói: "Vì rẻ."
Hôm nay trời khá nóng, nhiệt độ cơ thể Ninh Chước khá thấp nên anh chỉ mặc một chiếc sơ mi mỏng tay dài.
Giang Cửu Chiêu thì ngược lại, hắn mặc một chiếc áo cộc tay ôm sát người, để lộ cơ thể mảnh khảnh, vòng eo thon gọn, dẻo dai và hai cánh tay dài, thẳng thớm.
Ninh Chước hỏi: "Đổi hết cả tay chân?"
"Dùng hàng tốt nhất, mô phỏng chân thật, không nhìn ra đồ giả đúng không?" Giang Cửu Chiêu lau sốt cà chua dính bên khóe miệng: "Tao không thích giống mày đâu, suốt ngày hất mặt lên trời như thể lợi hại lắm vậy."
Ninh Chước im lặng tự tìm một túi đóng gói, bỏ bánh hamburger vào, hiển nhiên không có dự định ngồi lê đôi mách với Giang Cửu Chiêu: "Gọi tao ra đây làm gì?"
Giang Cửu Chiêu: "Miễn phí cho mày một tin tình báo, muốn không?"
Ninh Chước: "Nói đi."
Giang Cửu Chiêu thoăn thoắt nói: "Cứ điểm an toàn số 184 vẫn còn người sống, vài chục năm trước họ có liên lạc với đảo Ngân Chùy nhưng mà bị mấy cha sếp lớn từ chối, không cho họ đến đây."
Bàn ăn rơi vào tĩnh lặng.
Hệ thống không khí trong cửa hàng đã cũ đến mức gần như không hoạt động, đôi khi phát ra âm thanh rè rè ồn ào.
Giang Cửu Chiêu không nói chuyện một cách bí ẩn, chỉ là một câu nhận định bình thường không có khai thừa, chuyển hợp, vì vậy hai nhân viên trong cửa hàng cũng không chú ý nội dung lời nói của hắn kinh hãi thế tục như thế nào.
Ninh Chước tựa lưng vào ghế, bình tĩnh hỏi: "Sao mày lại nói cho tao biết?"
"Dù sao mày cũng đi mà, vậy thì giúp tao lan truyền tin này ra ngoài đi." Giang Cửu Chiêu nuốt một miếng bánh: "Người kể chuyện này cho tao chết rồi, cho nên cũng không có ai biết tao nói chuyện này ra đâu."
Nhìn thấy Ninh Chước không có vẻ gì kinh hãi hay ngạc nhiên như mình tưởng tượng, đôi mắt xanh lục vẫn phẳng lặng không hề dao động, Giang Cửu Chiêu nhăn mặt không vui: "Tao đưa cho mày tin tình báo động trời như thế mà cái phản ứng gì đây hả?"
Ninh Chước hỏi lại: "Mày sẽ nhận được lợi gì?"
Giang Cửu Chiêu híp mắt, nở nụ cười ranh mãnh: "Mày đoán xem."
Ninh Chước dùng ngón cái tì vào môi dưới, nghiêm túc suy nghĩ.
Màu môi bị ngón tay dùng lực đánh tan, nhưng phần còn lại của đôi môi lại đỏ tươi, căng mọng.
Ai mà chẳng thích ngắm nhìn mỹ nhân, Giang Cửu Chiêu cũng tự nhận thức mình có vẻ ngoài hấp dẫn, hai mắt hắn chăm chú nhìn người đối diện, nóng lòng muốn ra tay, lừa gạt người ta ngủ với mình một đêm.
Không ngờ Ninh Chước lại không có máu đào hoa, sau khi ngẫm nghĩ liền đưa ra đáp án chắc như đinh đóng cột: "Mày sợ bị Thụy Đằng vứt bỏ."
Trăng hoa tuyết núi sông cứ thế lụi tàn.
Giang Cửu Chiêu thoải mái gật đầu một cái: "Đúng vậy. Nhờ ơn của mày, nhiệm vụ bên bọn mày thành công mỹ mãn, đánh trận cuối quá hay, còn Rousseau bọn tao thì xui xẻo."
Nói xong, hắn rầu rĩ oán thán: "Mày đánh tao thành cái dạng này chẳng khác gì giẻ lau. Bây giờ giám đốc Hoắc còn không cần bọn tao làm vệ sĩ nữa, chẳng hiểu nổi. Tao nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ ra một kế – thành phố Ngân Chùy loạn lên thì họ mới cần tới tao."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!