Trước khi mùa hè kết thúc, con tàu của Henna đã được hoàn thành.
Quan sát dòng hải lưu, có thể thấy rằng thời điểm ra khơi tốt nhất của họ sắp đến.
Nhưng mọi người ở Henna vẫn không hề nhận thêm được thông tin gì của sếp Phó, người đang lang bạt ở bên ngoài.
Không chỉ Kim Tuyết Thâm, ngay cả Ninh Chước vốn không mấy khi quan tâm đến hành tung của sếp Phó cũng bắt đầu cảm thấy bất an.
…
Lần ra ngoài thực hiện nhiệm vụ này của Phó Vấn Cừ được hoàn thành với tiến độ cao.
"Đối tượng phục vụ" trong nhiệm vụ của y, Hoắc Tề Á, là người có quyền lên tiếng nhận xét về vấn đề này.
Một sáng nọ, gã ta vừa từ tầng hai bước xuống đã thấy Phó Vấn Cừ chăm chỉ lau dọn nhà cửa, thái độ nghiêm túc, tỉ mỉ như thể đây chính là nhà của y.
Phó Vấn Cừ nhìn thấy Hoắc Tề Á, theo quán tính chào buổi sáng, sau đó dùng giọng điệu thản nhiên như đang hỏi "sáng nay muốn ăn gì" để hỏi: "Giám đốc Hoắc con, Hoắc Anh Bác là ai vậy?"
Giám đốc Hoắc con ngạc nhiên: "Con trai… của cha tôi."
Gã ta miễn cưỡng nuốt từ "con riêng" xuống.
Con không được nói xấu cha.
"Ồ." Phó Vấn Cừ nói: "Con trai của cha ngài thuê sát thủ đến giết ngài, tối hôm qua suýt nữa bị tôi làm thịt, bây giờ đang bị nhốt dưới tầng hầm rồi. Gọi em trai ngài đến bảo lãnh hay là cha ngài đến bảo lãnh đây?"
Phó Vấn Cừ ngó lơ bộ dạng trợn mắt há mồm của Hoắc Tề Á, loạt xoạt tiếp tục quét nhà, chân thành thở dài một hơi: "Trời ơi, đều là người một nhà mà cứ làm gì vậy?"
Sau khi quét nhà hai lần, y mới hỏi: "À quên, sáng nay ngài muốn ăn gì?"
Kể từ đó, sức phản kháng của Hoắc Tề Á dành cho Phó Vấn Cừ bằng không, thậm chí còn muốn Phó Vấn Cừ có thể phục vụ mình lâu hơn một chút.
Đối với lời mời gọi của đối phương, Phó Vấn Cừ không đồng ý ngay mà cười hỏi: "Giám đốc Hoắc không sợ tôi à?"
Đương nhiên là sợ.
Hoắc Tề Á cũng không biết Phó Vấn Cừ là một người đàn ông tốt bụng của Henna.
Với kinh nghiệm tiếp xúc với y trong vài ngày qua, gã chỉ có thể tin một điều rằng Phó Vấn Cừ là một con quái vật.
Cảm giác như sự tồn tại của người này như có như không, không phải do bẩm sinh mà là do luyện tập mới có được.
Chỉ những người được y yêu quý mới xứng đáng để y đối đãi chân thành và liều mạng hi sinh.
Còn những người khác trong mắt y bình đẳng như cỏ rác, nếu không có người chi tiền mời y "dọn dẹp" thì y sẵn sàng đạp lên người họ để tránh phiền phức.
Hoắc Tề Á chấp nhận lấy bản thân làm lợi thế cho mình.
Nếu không thể làm lợi thế thì cách tốt nhất là nói chuyện tình cảm hơn với đối phương, sau đó tiễn biệt y một cách đàng hoàng.
Nếu không chắc chắn 100% thì đừng dại dột ra tay giết y.
Gã đã hỏi ý cha, giám đốc Hoắc cha cũng có ý định này.
Vì vậy Hoắc Tề Á bỏ qua câu hỏi "có sợ không", mong muốn gia tăng thêm cảm tình đối với y: "Cậu và cha tôi quen biết nhau như thế nào?"
"Có người giới thiệu." Phó Vấn Cừ chống cằm, bộ dạng trầm tư: "Khi đó tôi đang giúp một nhân viên nghiên cứu và phát triển liên kết ở Thụy Đằng, người ày nhờ tôi làm việc, nhưng sau khi công việc hoàn thành thì người đó lại luôn trì hoãn thanh toán cho nên tôi tự mình ra tay, lấy đi một android từ công ty của người đó…"
Phó Vấn Cừ dịu giọng nói, lời nói chất chứa hoài niệm: "Dùng để gán nợ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!