Người vừa vào phòng là một trong những cấp phó của ngài Charlemagne, phó thanh tra Lancer của Bạch Thuẫn.
Đối mặt với ngài Charlemagne, Lancer im lặng lắc đầu.
Gương mặt ưu nhã của ngài Charlemagne nứt vỡ: "Không tìm ra được bất kì cách nào sao?!"
Câu trả lời dành cho ông vẫn là một cái lắc đầu khác.
Charlemagne suy sụp ngồi xuống, thần kinh căng thẳng lại càng thêm đau buốt như muốn nứt toác ra.
Ông hiểu rất rõ cách làm việc của Bạch Thuẫn.
Nếu vấn đề không thể giải quyết thì sẽ giải quyết người gây ra vấn đề.
Tử tù vốn nên chết lại không chết, còn rõ ràng xuất hiện trên sóng truyền hình, đây hiển nhiên là thất trách nặng nề của Bạch Thuẫn.
Cách thức giải quyết chỉ có hai con đường:
Một là tìm ra hung thủ thích hợp, xử lý ngay trên sóng truyền hình để bù đắp cho sự thất trách của Charlemagne.
Bây giờ Charlemagne vẫn là một trong những thành viên cốt cáng của tổ chức.
Nhưng 24 tiếng đã trôi qua.
Nếu vẫn không thể sử dụng cách này thì e rằng Bạch Thuẫn phải đổi hướng, ra tay với "thành viên cốt cáng" ấy, lấy lùi làm tiến, cho quần chúng một lời giải thích thỏa đáng khác.
Nếu cứ tiếp tục kéo dài thời gian thì sẽ càng bất lợi cho ông ta!
Ngài Charlemagne chống hai tay lên đầu gối, gấp gáp nói: "Những kẻ hạ đẳng đó không phải thích tiền lắm sao?! Cứ đưa tiền cho chúng! Cũng đưa tiền cho cả mấy con nhỏ bị phá mặt kia, tụi nó, cả người nhà của tụi nó, bắt tụi nó tự thú tội ——"
Lancer đầy khó xử: "Chúng tôi đã thử rồi…"
Ngài Charlemagne trân trân nhìn hắn, trái tim như rơi xuống đáy vực: "Đã thử rồi?"
"Chúng tôi đã đưa ra ám chỉ cho vài người bị hại nhưng các cô gái ấy lại phản ứng không tích cực như dự đoán… Còn có người hỏi ngược lại rằng, rằng…"
Lancer hơi xấu hổ mà ho khan một tiếng: "… Nếu họ thừa nhận thì chẳng khác nào tự rêu rao bản thân là kẻ có tội. Dù làm tội phạm thì có tiền, nhưng cuối cùng thì tài khoản của tội phạm là do tội phạm quản lý hay là do Bạch Thuẫn quản lý?"
Ngài Charlemagne đứng phắt dậy: "Có người xúi giục bọn nó! Chắc chắn là như vậy!"
Những công dân sống ở tầng dưới cùng không có cơ hội được giáo dục đàng hoàng, kiến thức vô cùng nông cạn, chỉ cần quẳng vài cục tiền ra thì họ chẳng khác gì những con chó quẫy đuôi nghe lời chủ, làm gì có khả năng suy nghĩ được nhiều như vậy?
Lancer nhìn sắc mặt sa sầm của ngài Charlemagne, đằng hắng giọng nói: "Ngài Charlemagne, xin phép hỏi ngài một chút được không? Vì sao ngài lại nổ súng vào mặt của Ruskin?"
Câu hỏi này như một tiếng sấm rền vang lên bên tai Charlemagne.
Ông chợt tỉnh táo lại, hai mắt trợn trừng không thể tin nổi nhìn Lancer.
Lancer thản nhiên đối diện với ánh mắt ấy: "Có chuyện gì mà ngài không tiện tiết lộ sao? Hay là ngài muốn đợi luật sư của mình đến?"
Cháy nhà mới lòi mặt chuột.
Không thể sử dụng lũ người dưới đáy xã hội thì sẽ đến phiên ông ư?
Ngài Charlemagne cuối cùng cũng biết được mục đích mà Lancer đến đây.
Đầu óc thông suốt, khí chất sắc bén, tinh anh, lạnh lùng của ông ta khôi phục lại làm lớp ngụy trang ban đầu.
Charlemagne bình tĩnh hỏi: "Nếu cậu ở hiện trường, khi nhìn thấy mặt của Ruskin biến thành Bazel thì cậu có nghi ngờ rằng tên đó còn cải tạo những bộ phận khác trên cơ thể ngoài gương mặt không? Vì sự an toàn của những người khác có mặt ở hiện trường, vũ lực là cách làm hợp lý."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!