Kim Hổ lao nhanh lên lầu, bắt được thủ phạm mà không cần tốn nhiều công sức.
—— Một thiếu gia nhà giàu đời thứ hai uống rượu đến mức không biết trời trăng gì, nồng độ rượu chảy trong huyết quản còn cao hơn cả nồng độ máu.
Kim Hổ quên mất lí do thiếu gia này bị tống vào tù là vì đâm người khác sau khi uống rượu hay là lái xe trong tình trạng say rượu nên tông chết người đi bộ nào đó cho vui trong trung tâm thành phố.
Nói chung đây là một con sâu rượu cao cấp.
Thiếu gia say rượu suốt cả đêm, đến sáng nay vẫn còn mùi rượu nồng phả ra từ miệng. Tay phải thiếu gia còn cầm một ly rượu vơi một nửa, cả người nghiêng trên lan can, đầu nghẹo qua một bên nhìn xuống dưới.
Kim Hổ cay đắng cõi lòng khi thấy hung thủ đang say khướt, trên tay áo còn có hai vết bùn.
Dù địa vị có cao hay thấp, uống quá nhiều rượu như vậy cũng là một hành vi xấu.
Nhưng những thiếu gia này lại là những người khó đối phó nhất.
Thứ nhất, với thân phận của Kim Hổ, hắn không thể động vào người ta.
Nói thẳng ra thì hắn không có khả năng đắc tội một phạm nhân nào ở đây, ngoại trừ Ninh Chước, người được xem là ngang hàng với hắn.
Phạm nhân ở đây như sao trên trời, nếu không có sự chỉ dẫn đúng đắn, hắn còn không được quyền chạm vào một miếng da của họ.
Thứ hai, người đàn ông này trông cực kỳ say, nhìn thoáng qua cũng biết được, cho nên dù có tỉnh rượu thì cũng không nhớ được chuyện gì đã xảy ra.
Kim Hổ đau hết cả đầu khi nghĩ phải tìm cách hỏi chuyện một người say rượu mà không cần dùng vũ lực uy hiếp.
Kim Hổ điều chỉnh sắc mặt, dũng cảm đối mặt: "Xin chào."
Thiếu gia nhà giàu thế hệ thứ hai nằm xiêu vẹo trên lan can, nghiêng đầu, run run hỏi: "Cậu làm nghề gì vậy?"
Kim Hổ cố gắng lịch sự hết mức có thể: "Thưa, vừa rồi anh có đẩy thứ gì xuống không?"
Thiếu gia say rượu lè nhè vài tiếng, trước khi giải thích thì ợ một ngụm rượu đặc vào mặt Kim Hổ khiến mặt hắn vặn vẹo.
Khi bụng dạ đã đỡ hơn, thiếu gia say rượu loạng choạng nói. May là sau khi ợ, lời nói của thiếu gia đã linh hoạt hơn nhiều: "Tôi chỉ… thỏa thuận với một người. Khi có người xuất hiện, tôi sẽ đẩy… đẩy… một chậu hoa xuống, chơi một trò chơi với người bên dưới."
"… Ai?"
Hai mắt Kim Hổ phát sáng.
Hắn muốn tận dụng sự tỉnh táo còn sót lại của người đàn ông này trước khi rượu hoàn toàn nhấn chìm đối phương, hắn phải hỏi càng nhiều thứ càng tốt!
"Người đó là ai?"
Đầu óc của thiếu gia nghiện rượu lại loạn cào cào.
Hắn cố gắng nhớ lại: "Ơ, chỉ có một người thôi. Nếu không thì… là một con chó."
Thiếu gia nghiện rượu cười khúc khích như thể câu đùa của mình thật thông minh.
Kim Hổ: "…" Mẹ nó.
Hắn kìm chế bàn tay muốn tát đối phương, ngữ điệu mềm mỏng hơn, dịu dàng hỏi: "Người đó bảo anh đẩy nên anh đẩy à?"
Thiếu gia say rượu gật đầu chắc nịch: "Đúng vậy đúng vậy. Người đó nói là dưới đó có người… ợ! Chỉ cần có người xuất hiện, tôi sẽ đẩy. Dọa người đó đi, he
-he. Người đó sợ… bỏ đi, thì tôi sẽ được… Hic
-cup! Một chai rượu… Người đó có sợ không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!