Vẻ ngoài của Ninh Chước và Thiện Phi Bạch quá dễ gây chú ý, chỉ sau vài giây đã trở thành mục tiêu hấp dẫn nhất trong nhà tù.
Khi nhìn hai người họ, mọi người ở đây đều có chung một suy nghĩ: 80% là "hàng riêng" tươi ngon được gửi đến cho ai đó dùng thử.
Còn việc vài tháng sau có hoàn chỉnh đi ra ngoài được hay không thì phải xem coi mạng có lớn không, chủ nhân có kiên nhẫn chơi đến lúc đó không.
Đây là "hàng" của ai thì xem ai là người có nhu cầu nhiều nhất ở đây là biết.
Những phạm nhân ở đây được hưởng những tiện ích do địa vị và tiền bạc mang lại, tất nhiên cũng sẽ tuân thủ theo những quy tắc khác nhau của "địa vị".
"Hàng" của ai thì thuộc về người đó.
Nếu không đủ khả năng thì đừng chạm vào.
Mỗi người ở đây đều có hoạt động riêng, nhưng khi thấy có hai người mới xuất hiện thì họ lại yên lặng một lúc lâu, nhìn theo Ninh Chước và Thiện Phi Bạch, có người còn nghiến răng nghiến lợi cảm thán: "Con mẹ nó, trông ngon mắt thật đấy."
Hai người đi đến một phòng giam đôi có giường tầng trên và dưới, được trang bị thêm một chiếc bàn đôi tiêu chuẩn, hai chiếc ghế đẩu mềm và một chiếc TV kiểu cũ gắn trên bức tường cao 2 mét.
Trang trí ở đây không xa hoa như các nhà tù khác, không có chuông gọi, không có máy khuếch tán tinh dầu, không có máy pha cà phê hay các vật dụng khác nhưng ít nhất trên giường vẫn có không gian sinh hoạt rộng rãi. Ngoài ra còn có một phòng tắm riêng biệt khô ráo.
Thiện Phi Bạch cảm thấy khá hơn nhiều sau khi phát hiện cậu không phải ngủ bên cạnh nhà vệ sinh. Cậu ngồi ở mép giường dưới, hai chân dài đung đưa, cậu cầm lấy chiếc điều khiển từ xa, thử xem TV trên tường có hoạt động được không.
Ninh Chước ném chăn ga gối nệm cho cậu: "Lên trên."
Thiện Phi Bạch phòng má, hai tay nắm lấy lan can giường trên, lấy đà hất cả người lên. Hai chân dài thẳng tắp tiếp tục buông thõng xuống lắc lư khiến Ninh Chước ngứa tay muốn túm lấy vật cậu xuống đất.
Nhưng anh sẽ không làm hành động quá ấu trĩ như vậy.
Trải giường của mình xong, Ninh Chước nằm xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thiện Phi Bạch thò đầu xuống: "Anh Ninh, có kế hoạch gì không?"
Ninh Chước lạnh mặt: "Không có."
Thiện Phi Bạch búng tay: "À, em biết rồi, tùy cơ ứng biến, em cũng thích cách này nhất."
Ninh Chước không nói gì, trong lòng lại thừa nhận cậu rất có bản lĩnh ở phương diện này.
Thiện Phi Bạch hỏi: "Trong nhà tù không có máy theo dõi, vậy thì sẽ không có điểm mù à?"
Ninh Chước: "Những chỗ khác thì có… còn chỗ này?"
Anh mím môi, khẽ hừ một tiếng.
Chỉ cần như vậy, Thiện Phi Bạch đã hiểu rõ.
Họ vốn là phạm nhân cần chịu phạt nhưng lại tự do thoải mái tận hưởng trong tù, do đó cần phải tận hưởng ở trong bóng tối, không thể ra sáng.
Nếu bị máy theo dõi ghi hình lại, lỡ như có người có "dụng tâm kín đáo" lật tẩy tất cả thì không xong.
Ninh Chước nhàn nhạt bổ sung: "Đám người này không đến đây để bị trừng phạt mà như đi nghỉ dưỡng vì người phụ trách họ không đủ năng lực gánh đỡ trách nhiệm pháp lý nữa cho nên mới đẩy họ vào đây nhằm giảm sự chú ý mà thôi. Cậu chỉ cần lấy một xô nước ra vẩy nước thì có đến tám trên mười tên dính nước ở trong này đáng chết rồi."
Nói đến đây, Ninh Chước im lặng, Thiện Phi Bạch cũng không hỏi thêm.
Ninh Chước lắng nghe thông tin giải trí đang phát trên TV, trong lòng chứa đầy những suy nghĩ phức tạp nhưng chân phải của Thiện Phi Bạch cứ lắc lư như một con lắc ngay trước mặt.
… Anh nghĩ để Thiện Phi Bạch ngủ ở giường trên là một sai lầm.
May là đường mắt cá chân lộ ra trông khá vừa mắt, cảm giác khó chịu cũng giảm bớt phần nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!