Mạng của Takeshi Motobu được định giá là 1,2 triệu.
Nếu kẻ chủ mưu đằng sau không bị bắt, hoặc Takeshi còn sống thì xem như Ninh Chước không hoàn thành nhiệm vụ.
Đến lúc đó thì Ninh Chước buộc phải đồng quy vu tận để lấy được mạng của Takeshi.
Sau khi cúp máy, Ninh Chước đứng yên một lúc lâu, ánh mắt lạnh lùng, âm trầm nhìn chằm chằm vào vô định.
Anh xoay người, đi xuống tầng 9.
Tầng 9 được trang hoàng bình thường, mục đích chủ yếu là để thử nghiệm và nghiên cứu vũ khí. Mỗi phòng ở tầng này đều có công năng riêng, khoảng cách giữa các cửa cũng tương đương nhau, thiết kế cửa cũng nhất trí một kiểu, tạo cảm giác khô khan, nhàm chán.
Ninh Chước đi đến khoảng giữa hai cánh cửa, anh đứng đối diện với bức tường, tháo găng tay ra.
Khi đặt ngón tay lên bức tường đá cẩm thạch, anh cố tình chạm vào mối liên hệ trống giữa vết nứt trên tường và cánh cửa vô hình và nghĩ: làm sao Thiện Phi Bạch lại tìm được nơi này?
Chỉ dựa vào khứu giác nhanh nhạy của sói con thôi?
Vừa nghĩa, Ninh Chước vừa đặt ngón tay lên một máy quét vô hình.
Cánh cửa vô hình mở ra.
Cùng lúc đó, trong một góc tối, một người đàn ông lặng lẽ đứng dậy.
Gương mặt người này bị khuất trong bóng tối nên không thể nhìn rõ. Giọng nói của người này vang lên trước, chất giọng tao nhã và dịu dàng: "Cậu Ninh?"
Ninh Chước không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm đối phương.
Người nọ cũng đoán được vì sao anh đến nên cúi đầu chủ động nhận sai: "Xin lỗi cậu, có người nhìn thấy tôi."
Ninh Chước: "Cậu ta vào đây bằng cách nào?"
Lời nói của người nọ có chút ngắt quãng nhưng không phải vì vụng về mà vì suy nghĩ nhanh hơn người thường: "Cậu ấy đang đi vòng quanh các cửa… Tôi tưởng là cậu nên… Tôi mở cửa từ bên trong."
Ninh Chước: "Tôi hiểu rồi."
Người nọ xấu hổ cúi đầu.
Ninh Chước bước vào, đóng cửa lại, vừa đi vừa cởi hai cúc áo trước ngực. Anh ngồi xuống ghế, bổ khuyết tư duy logic của đối phương: "Ông nghĩ rằng sau khi chuyện của chúng ta hoàn thành, tôi sẽ đến giết ông diệt khẩu. Ông sợ tôi khóa hết cửa từ bên ngoài, cho ông tự sinh tự diệt ở bên trong nên anh mở cửa để muốn chết một cách thống khoái, cuối cùng lại đụng phải cậu ta, đúng không?"
Người đàn ông văn nhã lại cười xin lỗi, xem như cam chịu cách nói của anh.
Ninh Chước: "Khi nhận ra đó không phải tôi, ông cảm thấy thế nào?"
Người đàn ông đáp: "Sợ lắm."
Ninh Chước: "Không bình tĩnh nổi suốt mấy tiếng qua đúng không?"
Người đàn ông thẳng thắn thừa nhận sự hoảng loạn của mình: "Đúng vậy, tôi rất hoảng. Tôi đang suy nghĩ xem người đó là ai, chuyện của chúng ta liệu có bị lộ hay không, cậu Ninh có an toàn hay không, và liệu có ai đó lợi dụng người kia…"
Ninh Chước dùng chân móc một chiếc ghế, sau đó đá nó qua: "Phó giáo sư Tiết, ngồi đi."
Người đàn ông được gọi là "phó giáo sư Tiết" chậm rãi đi đến và ngồi xuống.
… Đúng như lời Thiện Phi Bạch nói, gương mặt của người đàn ông này giống hệt Kim Charlemagne, cánh mũi thẳng, đôi mắt to, từng tấc da thịt đều toát lên hương vị trẻ trung.
Nhưng đôi mắt lại ánh lên sự điềm tĩnh, dịu dàng và một nỗi ưu sầu khác lạ.
Ninh Chước: "Phó giáo sư Tiết, nếu vừa rồi cậu ta là một kẻ đột nhập vào căn cứ, ông tùy tiện mở cửa, cả tôi, ông và toàn bộ Henna đều sẽ gặp rắc rối, ông có hiểu không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!