Đáng lẽ họ phải xuống tầng 16 để gặp bác sĩ và thợ cơ khí của Henna.
Nhưng khi đi đến tầng 14, cửa thang máy vừa mở, họ đã gặp Mẫn Mân.
Cô định đi xuống.
Mẫn Mân vừa hút xong một điếu thuốc, cô nhìn hai người trong thang máy, lắc lắc ngón tay rồi ném tàn thuốc vào thùng rác bên cạnh, điếu thuốc bay theo một đường cong parabol tuyệt đẹp.
Ninh Chước cau mày, nhưng anh chưa kịp nói gì cô đã chỉ tay về phía tấm biển phía sau: "Tầng này không cấm hút thuốc."
Nói xong, cô bước vào thang máy.
Nhìn thấy Thiện Phi Bạch đi theo phía sau Ninh Chước, cô hiểu ra ngay.
Mẫn Mân chủ động chào hỏi Thiện Phi Bạch: "Anh chàng đẹp trai, lại gặp nhau rồi."
Không chờ đối phương đáp lời, cô hỏi: "Lần này cậu định tiếp tục sự nghiệp làm em trai hả?"* ①
*Câu này Mẫn Mân nói bằng phương ngữ:
Đây là một câu hỏi không mấy tử tế.
Thiện Phi Bạch chớp chớp mắt, ngoan ngoãn cười toe: "Chị, em không làm nữa đâu."
Nghe cậu trả lời bằng tiếng bản địa khá chuẩn, Mẫn Mân ngạc nhiên liếc mắt nhìn.
Một lúc sau, cô lắc đầu, trả lời bằng chất giọng trong trẻo: "Ăn mì xong lật đáy bát lên*, tôi không tin đâu."
*: tục ngữ Quảng Đông, hàm nghĩa sau khi nhận lợi ích của người khác xong thì lại mong người giúp mình chết đi, nói đơn giản, câu này có nghĩa phê phán những người vô ơn, đồng nghĩa với câu "Ăn cháo đá bát" bên Việt Nam
Thang máy xuống tầng 16 nhanh chóng.
Khi Mẫn Mân bước ra khỏi thang máy, cô không kiêng kỵ có Thiện Phi Bạch ở bên cạnh mà nhắc nhở Ninh Chước: "Cẩn thận bị thiệt thòi."
Cửa thang máy đóng lại.
Có thể xem đây là cuộc gặp gỡ với Mẫn Mân.
Ninh Chước nhấn nút thang máy xuống tầng cuối cùng, anh hơi nghiêng đầu, nhìn thấy vẻ mặt suy tư của Thiện Phi Bạch liền vỗ vào gáy cậu: "Đang nghĩ gì vậy?"
Anh khá thích cảm giác sờ vào sau gáy Thiện Phi Bạch khi da thịt vừa có sự mềm dẻo của cơ bắp vừa có sự cứng cáp của sắt thép.
Thiện Phi Bạch chưa kịp trả lời, thang máy đã đến tầng 18.
Cánh cửa nặng nề lại mở ra, một màn sương mỏng manh hiện ra trong tầm mắt.
17 tầng trên được lắp đặt đèn đồng bộ với ánh sáng bên ngoài.
Ở đây thì khác.
Trên hành lang rải rác vài chiếc đèn treo tường, ánh sáng mờ mịt với khoảng cách xa khó nhìn thấy rõ điều gì. Đèn tường cũng được phủ một lớp vải, hạn chế cường độ của ánh sáng, khiến không gian trở nên âm u, tăm tối hơn.
Ninh Chước ung dung đi trong bóng tối, anh bỏ qua những đống sắt vụn trên hành lang, đi thẳng đến cửa phòng và gõ cửa.
Bên trong vang lên tiếng lạo xạo nhai khoai tây chiên: "Ai đó?"
Ninh Chước cầm tay nắm cửa, trước khi vào thì thông báo: "Tôi có dẫn người ngoài đến."
Nói xong, anh đẩy cửa bước vào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!